Cam Lộ dậy sớm, lúc nhìn đôi mắt u ám thất thần của mình trong gương, không khỏi có chút khó hiểu. Ngoài không nỡ để Thượng Tu Văn vừa từ nước ngoài trở về đã chạy đến thành phố J lao tâm khổ trí ra, cô không hề lo lắng, sốt ruột bởi những chuyện xảy ra ở Húc Thăng. Nhưng tối hôm đầu tiên sau khi nghe tin, cô không thể nào ngủ yên giấc, lúc chuông báo thức gọi dậy, cô chẳng muốn ra khỏi giường chút nào, nằm thêm chừng vài phút, cô bắt mình phải dậy, chân chạm vào tấm thám lông cừu ở cuối giường thì đầu óc quay cuồng, toàn thân bải hoải không chút sức lực, một cảm giác lười biếng kỳ lạ.
Cô lo lắng đưa tay lên sờ trán, không nóng lắm. Mấy ngày nữa là đến ngày học sinh đến báo danh rồi, học kỳ mới lại sắp bắt đầu, chẳng lẽ chứng bệnh lười biếng của học sinh sau kỳ nghỉ dài đã lây sang mình rồi?
Cô cố gắng tươi tỉnh xuống lầu làm bữa sáng, cảm giác nặng nề trong ngực chẳng thể nào cất đi được, miễn cưỡng cùng Ngô Lệ Quân ăn xong bữa sáng rồi xách giỏ đi làm.
Bầu trời đã trong xanh được một chút, vừa Tết xong, thời tiết vẫn lạnh lẽo, cơn gió buổi sáng mang hơi lạnh quất vào mặt, xem ra mùa đông vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.
Cam Lộ lên xe buýt, chọn một chỗ ngồi sát cứa sổ, lấy sổ tay ghi chép ra xem, nhắc nhở bản thân mấy ngày này phải đi đóng phí công ích, tiền điện, nước và gửi sinh hoạt phí cho dì Vương.
Bỗng dưng cô thần người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-co-tinh-yeu/296831/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.