Editor: Tịnh
Đã… ngủ thật chưa?
Tại sao vẫn còn ý thức?
Tống Duệ không nghĩ ra. Hắn chỉ có thể cảm giác cơ thể như được bao bọc trong nước vậy, mịt mờ, chân chạm không được vào thực thể, mềm nhũn.
Lẽ nào đây là cảm giác khi chết?
Hồi ức như thể đèn kéo quân, từng chuỗi lướt qua, từ khi còn tấm bé, đến trưởng thành, rồi tới kết hôn, có đau khổ cũng có vui vẻ.
Đương nhiên phần lớn đều là hắn đang cố gắng để không bị người khác truy đuổi, vĩnh viễn đều phải trưng ra dáng vẻ hoàn hảo nhất cho người khác xem.
Khi còn bé học hành phải là người đừng đầu, ăn mặc lễ nghi đều phải tốt nhất để cho người ta không thể xoi mói được gì.
Lớn rồi cũng học mãi không ngớt, cử chỉ tao nhã, ăn nói lịch thiệp, khí chất xuất chúng, năng lực trác việt. Những thứ đó không phải từ lúc sinh ra đã có, mà là cả ngày lẫn đêm chong đèn luyện tập.
Kỳ thực hắn ghét nhất chính là trói buộc, thế nhưng chịu thôi, mọi người rất thích tâng bốc hắn. Đều cho là đã là công tử của tập đoàn Tống thị thì mọi mặt đều phải ưu tú, không ưu tú mới là khác thường.
Đến ngay cả cha mẹ cũng cho là như thế, chuyện hắn xuất sắc như vậy là điều hiển nhiên. Nếu như hắn thi trượt, hơi có chút không tốt, cha mẹ đều sẽ giật mình nhìn hắn, cho rằng hắn thay đổi.
Chỉ có giỏi toàn diện, mọi thứ đều xuất sắc người khác mới cảm thấy là bình thường. Song hắn vì điều này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-cu-vat-chet-deu-thich-thuong-ta/54469/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.