“ Nếu không phải anh, cũng không cần nói nhẹ nhõm như vậy!” Tử Lam cho Mặc Thiếu Thiên hạ định luận.
Nghe những lời này của Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên chợt nhướng mày, đôi mắt tĩnh mịch thoáng qua nhất mạt ánh sáng, gò má như được điêu khắc hoàn mỹ chiếu ra nhất mạt bóng dáng, Mặc Thiếu Thiên từ từ nghiêng đầu sang nhìn Tử Lam.
“ Thật ra, anh muốn thử một chút, không bằng, Lâm tiểu thư phối hợp với anh một chút nhé?” Mặc Thiếu Thiên nhướng mày, sắc sắc nhìn Tư Lam hỏi, khóe miệng gợi lên nụ cuời thật yêu mị, mê hoặc lòng nguời.
“Anh nghĩ nhất định rất kích thích!” Mặc Thiếu Thiên nói, vẽ mặt trông rất hưởng thụ.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói vậy, lại nhìn vẽ mặt hiện giờ của Mặc Thiếu Thiên, Tử Lam quả thật rất muốn một cước từ trên xe đạp anh xuống đường.
“ Mặc Thiếu Thiên, thu hồi những ý tưởng lung tung lộn xộn của anh lại, nghĩ cùng đừng nghĩ!!” Tử Lam nói gần như rống lên đáp lại một câu.
Nhưng Mặc Thiếu Thiên không bỏ qua, tiếp theo nhìn Tử Lam và nói, “ Vậy làm sao được coi là ý tưởng lung tung lộn xộn? Cái này gọi là ý tưởng bình thường!” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên lại gần Tử Lam, “Lâm tiểu thư, cơ hội chỉ có một lần, phải suy nghĩ thật kỹ nga!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, lời nói đầy dụ hoặc.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói xong, Tử Lam chỉ nhàn nhạt nhìn anh, sau đó lộ ra nhất mạt cười, “ Mặc tiên sinh, mau sớm thu hồi ý nghĩ của anh, đừng vọng tưởng!” Tử Lam
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-dinh-cuc-pham-cha-cuong-han-con-trai-thien-tai-me-phuc-hac/2263718/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.