Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, có chút không đành lòng mở miệng kêu một tiếng, "Cha!"
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, khóe miệng gợi lên, "Rất nhanh, liền gạp được mẹ con rồi!"
Mặc Thiếu Thiên cho dù phải chết, cũng muốn chết ở bên người Lâm Tử Lam, mới không uổng công cuộc đời này.
Anh yêu là ích kỷ, cho dù phải chết, cũng muốn làm cho Lâm Tử Lam nhớ kỹ anh cả đời, không thể quên anh!
Nghĩ đến đây, động lực cảu anh lớn hơn nữa, hướng phía trước đi tới, Hách Tôn giúp đỡ Mặc Thiếu Thiên, Hi Hi gật gật đầu, "Dạ!"
Vì thế, mọi người hướng phía trước đi đến.
Hoa Hồng nhìn, lúc trước không hiểu, đến bây giờ đã thành thói quen, cô cái gì cũng không có nói, tiếp tục hướng phía trước đi tới.
Mặc Thiếu Thiên bị thương, đầu choáng váng, cả người vô lực, cho dù muốn chạy, cũng rất khó, đi cũng không được nhanh.
Thời điểm đi được nửa đường, nhìn Mặc Thiếu Thiên đã không thở ra hơi, trên trán ra rất nhiều mồ hôi, cuối cùng, vẫn là ngã xuống.
Hách Tôn đỡ Mặc Thiếu Thiên, cũng mệt chết đi, nhìn Mặc Thiếu Thiên ngã xuống, bọn họ cũng không có biện pháp, hơn nữa, hiện tại, bọn họ đã bị lạc phương hướng, căn bản là không biết đi đến nơi đó.
"Cậu nghỉ ngơi đi!" Hách Tôn mở miệng.
Hi Hi lúc này gật gật đầu, cứ như vậy đi cũng không phải là biện pháp.
Lúc này, nhìn Mặc Thiếu Thiên nằm trên mặt đất, Hi Hi lập tức đi tới, lo lắng hỏi, "Cha, người thế nào!?"
Mặc Thiếu Thiên lắc đầu, nhìn bé, một câu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-dinh-cuc-pham-cha-cuong-han-con-trai-thien-tai-me-phuc-hac/2263946/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.