Nghe Lâm Tử Lam nói, Lâm Mạc Thiên cười cười, "Đương nhiên, mặc kệ thế nào, con luôn là con gái cha, được rồi, Tiểu Lam, hôm nay là ngày con kết hôn, không được khóc........”
Càng là không cho khóc, thì lại càng có loại xúc động muốn khóc.
Thế nhưng Lâm Tử Lam không phải người thất thường như vậy, gật đầu, ngừng khóc.
Lúc này, Lâm Mạc Thiên từ trong lòng ngực run rẩy móc ra một vật.
"Tiểu Lam, cái này là cho con!" Lúc này, Lâm Mạc Thiên đưa qua.
Nhìn Lâm Mạc Thiên đưa qua, một cái hộp hình vuông, Lâm Tử Lam nhìn một chút, tiếp nhận, mở ra.
Bên trong là một miếng ngọc.
Ngọc.
Rất ít thấy cái loại này, trong suốt trong sáng, trông rất đẹp mắt.
"Cha, cái này là..." Lâm Tử Lam nhìn Lâm Mạc Thiên hỏi, hình như là nhìn thấy ở nơi nào.
Lâm Mạc Thiên cười cười, "Cái này là mẹ con lúc sắp chết lưu lại, bà dặn lúc con lấy chồng thì giao cho con, hiện tại, có thể đưa!” Lâm Mạc Thiên nói, khóe miệng cũng mang một nụ cười vui mừng.
Nghe Lâm Mạc Thiên nói, Lâm Tử Lam vẫn là không có nhịn được, nước mắt rớt xuống.
"Cha!"
"Ba không có gì có thể cho con, đời này đểlại cho con cũng chỉ có cái này!" Lâm Mạc Thiên nói.
Đáng giá vui mừng là, Lâm Tử Lam gả cho một người đàn ông không tệ, ông cũng yên lòng.
Lâm Tử Lam trực tiếp vươn tay, ôm lấy Lâm Mạc Thiên.
Lâm Mạc Thiên sửng sốt, tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng của cô, sau đó cười, "Tiểu Lam trưởng thành, lập gia đình, cuối cùng cũng hiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-dinh-cuc-pham-cha-cuong-han-con-trai-thien-tai-me-phuc-hac/2264141/chuong-552.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.