Mà ở cách đó không xa, trên du thuyền không tính là lớn, có một người, nhìn hai người ôm hôn, buồn bã không thôi........
"Chủ tử!" Lúc này, Ảnh Tử từ phía sau đi lên, nhìn bóng lưng Tiêu Dật, cô đơn là anh không biết nên nói cái gì.
"Đi!" Lúc này, Tiêu Dật mở miệng nói.
"Chủ tử, vì sao không cho Lâm tiểu thư biết!?" Ảnh Tử có chút bất mãn, có chút yêu thương chủ tử của mình.
So sánh với Lâm Tử Lam, chủ tử và Mặc Thiếu Thiên quen biết Lâm tiểu thư lâu hơn, yêu sâu đậm hơn, hiện tại kết quả là như vậy, anh thấy không đáng thay Tiêu Dật.
Nghe được Ảnh Tử nói, khóe miệng Tiêu Dật gợi lên một nụ cười châm chọc, "Biết có thể thế nào!?"
Từ lúc ở não Lâm Tử Lam lấy con chip ra, anh đã có một loại dự cảm, sẽ mất đi cô!
Không nghĩ tới, là thật!
Thế nhưng Ảnh Tử có điểm không kềm chế được, "Chủ tử, không được liền đoạt lấy!”
Giành?
Nghe thế, Tiêu Dật cười nhạt, "Giành được người, sẽ giánh được tâm sao?”
Ở Pháp, Lâm Tử Lam ở lâu như vậy, cô cũng không có thích anh.
Hiện tại đoạt lấy, sẽ chỉ làm cô càng căm hận anh.
Trước đây, khi anh cho rằng, yêu một người, phải nghĩ biện pháp để cho cô ở lại bên cạnh mình.
Anh cũng làm qua như vậy, sự thực nói rõ, sẽ chỉ làm cô cách mình xa hơn.
Như vậy, anh tình nguyện đứng ở xa, nhìn cô... chúc phúc cho cô...
Nghe Tiêu Dật nói, Ảnh Tử không biết nên nói cái gì, nhưng khi nhìn dáng vẻ Tiêu Dật, tim
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-dinh-cuc-pham-cha-cuong-han-con-trai-thien-tai-me-phuc-hac/2264149/chuong-557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.