Mẹ chồng cảnh giác nhìn tôi: “Tiền của con trai tôi và căn nhà này, cô đừng hòng đụng đến.”
Ai mà muốn căn nhà cũ nát này chứ? Tiền tôi kiếm đủ để mua nhà lớn hơn, đẹp hơn rồi, mấy người mới là kẻ đừng hòng đụng đến tiền của tôi: “Tôi chỉ muốn nhận nuôi một đứa con gái, không cần các người chu cấp, tôi tự lo.”
Lâm Tuấn thở phào nhẹ nhõm, thấy không, chỉ cần tôi tiêu tiền, anh ta chẳng quan tâm đến vấn đề thực sự. Cả nhà này đều như vậy. Vậy nên tôi rất mong chờ cái kết khi cậu con trai yêu quý này làm kẻ kéo chân.
16
Hôm sau tôi hoàn tất thủ tục nhận nuôi, ngày kia tôi và Lâm Tuấn cùng đến phòng dân chính, cảnh ly hôn hôm đó có năm người, tôi nắm tay bé Mỹ, hai mẹ con trông như đang tựa vào nhau.
Dương Cầm thì ôm chặt lấy Lâm Tuấn, không rời nửa bước, con trai tôi vừa gặp Dương Cầm đã thân thiết hơn cả với mẹ ruột, Dương Cầm còn hứa với con tôi rằng, sau khi ly hôn sẽ dẫn nó đi ăn gà rán. Con trai vui sướng lắm, gọi Dương Cầm là "mẹ" ngay trước mặt mọi người.
Nhìn cảnh tượng cả ba người vui vẻ quây quần, hạnh phúc bên nhau.
Nhược Mỹ nắm tay tôi, dè dặt nói: “Dì ơi, à không, mẹ ơi, mẹ ly hôn có phải vì con không? Con xin lỗi mẹ.”
Tôi ngồi xuống, nâng khuôn mặt nhỏ bé của con lên: “Không, mẹ ly hôn là để chào đón cuộc sống mới của chúng ta.”
Dương Cầm liên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-dinh-vo-on-de-con-dau/312761/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.