Kim Bưu Hổ và đồng bọn cùng thở phào nhẹ nhõm, Mộc Như Lam đã mất dao rồi thì cùng lắm cũng chỉ là một con hổ giấy mà thôi.
Hoàng Mao Tử thậm chí đã thả lỏng đến mức bắt đầu thẹn quá hóa giận, hắn vừa quơ thanh sắt vừa tới gần Mộc Như Lam, “Mẹ nó, mày ghê gớm lắm cơ mà? Sao không tiếp tục đi? Mày kiêu ngạo lắm cơ mà? Sao không tiếp tục đi?! Không có dao thì mày chả làm được cái quái gì cả! Đồ biến thái giết người không chớp mắt!”
Mộc Như Lam đứng yên tại chỗ, thái độ ung dung bình thản như không hề ý thức được gì về tình huống hiện tại. Hoàng Mao Tử thấy thế thì càng thêm hốt hoảng, hắn có cảm giác cô gái này thật quá quỷ dị, vì vậy đôi chân vô thức bước chậm lại, hai tay nắm chặt thanh sắt định đánh cho Mộc Như Lam ngất xỉu, “Khốn kiếp, mày xem đây!”
Thanh sắt trên tay Hoàng Mao Tử nhắm trực tiếp vào Mộc Như Lam, thế nhưng ánh mắt thì lại sợ sệt không dám nhìn thẳng, vì vậy Mộc Như Lam tránh được rất dễ dàng, thậm chí còn thuận thế bắt lấy thanh sắt. Cô bất ngờ kéo mạnh khiến Hoàng Mao Tử mất đà ngã nhào về phía mình, nụ cười trên môi lại sâu thêm một chút, “Không có can đảm nhìn thẳng mà cũng đòi bóp chết ta sao? Vậy thì vĩnh viễn đừng nhìn nữa.”
Hoàng Mao Tử trừng lớn hai mắt, ngay sau đó, một cơn đau đớn kịch liệt bất ngờ ập tới, hắn chịu không nổi ngã lăn ra đất, kinh hoàng hét ầm lên, “A a
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-khau-vi-qua-nang/1821822/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.