So với bộ dạng hoảng sợ như gặp phải quỷ của Lưu Sùng, những người không biết thân phận thật sự của Mặc Khiêm Nhân lại bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng ba người được cử xuống từ thủ đô lập tức đứng thẳng người, trong mắt lộ rõ sự tôn trọng kính nể, “Mặc tiên sinh.”
Thái độ của Mặc Khiêm Nhân rất lạnh nhạt, hắn tuyệt nhiên không để tâm đến những người khác mà chỉ một mực dán mắt vào Mộc Như Lam, hắn thấy nụ cười ấm áp nhu hòa lúc trước nay đã không còn, thay vào đó là một ánh mắt lạnh lẽo, trông có vẻ như đang tức giận.
Cô cho rằng hắn lừa cô sao? Thật đau lòng, hắn trước nay chưa từng chân thành hơn thế.
“Vị này là...?” Chu thị trưởng nghi hoặc nhìn ba người kia, sau đó lại chuyển sự chú ý sang Mặc Khiêm Nhân, người này nhìn cùng lắm chỉ là một gã công tử xuất thân tương đối cao mà thôi, việc gì bọn họ phải có phản ứng mạnh như vậy?
Thế nhưng chẳng ai muốn giải thích cho Chu thị trưởng cả, trong ba người đến từ thủ đô, lão đại khoảng hơn ba mươi tuổi tiến tới nghênh đón Mặc Khiêm Nhân, “Mặc tiên sinh, có chuyện gì vậy?”
Mặc Khiêm Nhân chỉ trả cho ông ta một cái nhìn chứ không hề lên tiếng đáp lời. Hắn hướng thẳng về phía Lưu Sùng, ánh mắt lạnh lùng sắc bén lập tức đập tan toàn bộ phòng vệ, “Lưu Sùng tiên sinh, tôi cứ tưởng anh đã từ bỏ chí hướng bước vào ngành tâm lý học từ sau lần gặp gỡ ở bệnh viện tâm thần Coen rồi.”
Toàn thân Lưu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-khau-vi-qua-nang/1821864/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.