Lục Thành đón Hà Diệc Thư đi thử váy cưới, sau đó lại đưa cô về nhà rồi mới trở lại công ty.
Hà Diệc Thư về tới nhà, thay một bộ quần áo thoải mái, sau đó quan sát phòng ngủ một lần, nên thay đổi lại một chút rồi nhỉ? Khung ảnh trước đây bị cô tháo xuống, giờ Cố Tây Lương đang đem bày trong phòng làm việc. Tình yêu và nỗi nhớ của anh dành cho Nguyễn Ân, trước giờ anh không hề giấu giếm. Tranh giành với một người chết, bạn luôn là người thua. Hà Diệc Thư hiểu rõ điều ấy.
Quá khứ không quan trọng, quá trình không quan trọng, kết quả mới là quan trọng nhất.
Nhưng, khi nhìn khắp phòng một lượt, Hà Diệc Thư phát hiện ra tờ đơn ly hôn. Vị trí chữ ký của người chồng trống không khiến trái tim cô nhói đau.
Ngẫm nghĩ một lúc, Hà Diệc Thư đặt túi tài liệu về chỗ cũ.
Nghe thấy tiếng cửa mở, sự thất vọng trên mặt lập tức được thay thế bằng vẻ tươi cười. Cố Tây Lương lên gác, Hà Diệc Thư cũng vừa ra khỏi phòng ngủ, chào anh một câu. Cố Tây Lương không nhìn cô mà đi thẳng về phía phòng làm việc, một lúc sau chợt nhớ ra điều gì, anh mới dừng chân rồi quay lại hỏi: “Váy hợp không?”
Hà Diệc Thư cảm động gật đầu: “Em rất thích”.
Cuộc đối thoại kết thúc, người đàn ông tiếp tục đi về phía trước, một cánh cửa ngăn cách hai nơi.
Hà Diệc Thư vẫn đứng yên.
Tây Lương, ưu điểm lớn nhất của Nguyễn Ân là quyết tâm, nhưng em cũng có, hơn nữa, em còn có thời gian,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-lai-co-mot-nguoi-nhu-em/372003/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.