Lúc Chu Dục đến gần, Hà Hòa nhìn thấy gương mặt của anh thì hơi bất ngờ, quả thật rất xuất chúng, rất đẹp trai, lại còn mang theo một loại cảm giác bá đạo như có như không, thêm vào tư thế và bước chân vững vàng trầm ổn khi bước đi, vừa có khí chất vừa có khí thế.
Nhìn thấy anh ta đi về phía mình, Hà Hòa liền nghĩ hẳn anh ta là người mình đang chờ.
Ừm, trăm phần trăm ăn đứt Phùng Viêm.
Sau đó…cậu thấy cái người sắp sửa trở thành bạn trai một ngày của mình kia mở miệng, biểu cảm giống như gặp được người quen đã lâu, câu đầu tiên thốt ra lại còn là gọi một tiếng “A Hòa”, cách nói cũng mang hơi hướm như lâu ngày gặp lại.
Hà Hòa đang muốn đứng dậy chào hỏi liền hơi sửng sốt, nghĩ thầm, quả nhiên là chuyên nghiệp ghê.
Hà Hòa cười cười, vươn tay phải:
“Ngài Chu phải không, chào ngài, tôi là Hà Hòa.
Chu Dục khựng lại, chậm rãi tiến lại cạnh bàn, nhìn Hà Hòa một cách khó hiểu:
“Ngài Chu?”
Hà Hòa hơi nhướng mày, không nhanh không chậm mà nói:
“Ngài là Chu Dục không sai chứ?”
Không sai, người không sai, tên không sai, nhưng thái độ này thì rõ là sai rồi.
Chu Dục nhìn kĩ người từng là cái đuôi nhỏ của mình mười mấy năm trước, ánh mắt cậu trong veo bình thản, chỉ lộ ra một chút khó hiểu và thắc mắc, phong cách rất chín chắn, làm người ta cảm thấy đáng tin cậy, hoàn toàn tương phản với cậu bé tùy tùng ngày xưa.
Nhưng anh tin chắc mình không nhìn lầm người, bởi vì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-lam-ban-trai/2152465/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.