Hắc Báo vội vàng đóng cửa lại, xoay người, ngay sau đó đi tới trước mặt Thạch Du, giơ ngón tay cái lên tán dương: “Oa! Thật không nhìn ra, cô được lắm đấy! Đúng là số 1.”
Khuôn mặt Tất Thịnh đột nhiên trầm lại, “Hắc Báo!” Ánh mắt anh thoáng nhìn Hắc Báo, giống như muốn nói cái gì.
Không cần lời nói, Hắc Báo lập tức hiểu ý của Tất Thịnh, anh lập tức che giấu nụ cười, mặt nặng nề tìm kiếm xung quanh
Thạch Du không hiểu Hắc Báo đang tìm cái gì, mở miệng hỏi: ” Anh ấy đang. . . . . .”
Còn chưa kịp nói hết câu, một tay Tất Thịnh đột nhiên ôm lấy cô vào trong ngực lấy môi che lại miệng cô lại.
Thạch Du hoang mang sợ hãi nhìn anh chằm chằm, đôi tay nắm chặt thành quyền, “Làm sao anh có thể. . . . . .”
Một lát sau, ánh mắt Hắc Báo nhìn dọc theo về phía trần nhà .
Tất Thịnh lập tức hiểu, cố ý thân thiết hôn cổ của cô , tựa vào bên tai cô nhẹ giọng nói: “Có camera không chân và máy nghe lén.” Cánh môi lại tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra di chuyển ở cổ trắng của cô .
Cả người Thạch Du không khỏi cứng đờ, “Vậy làm sao bây giờ?” Cô nhẹ giọng hỏi.
“Hắc Báo sẽ xử lý, chúng ta chỉ cần tiếp tục diễn trò cho bọn hắn nhìn là được.” Tất Thịnh giống như một thợ săn quỷ quyệt cười một tiếng, sau đó ngoài ý muốn ôm lấy vòng eo của cô, bế cô lên, và cố ý nói lớn: “Em không phải là mệt lắm sao?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-lam-tinh-nhan-xa-hoi-den/1109958/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.