Lúc Lãnh Nham tỉnh lại, Mộ Gia Niên đã không còn ở bên cạnh, anh sửng sốt, nhảy xuống giường, vội vàng tìm quần áo.
Chờ thấy rõ quang cảnh xung quanh thì sực nhớ ra, nơi này là chung cư của Mộ Gia Niên.
Biết cô không bỏ đi giống như lần trước, Lãnh Nham thở ra một hơi, sau đó phát hiện, nơi nào đó của anh “chào cờ”.
Anh đã hơn hai mươi mấy, cũng đúng là thời kỳ thanh niên trai tráng, có phản ứng ấy là bình thường, nếu là thường ngày có khi anh sẽ tự giải quyết hoặc là mặc “nó” tự bình tĩnh, nhưng nhớ tới mình đang ở trong nhà Mộ Gia Niên, lòng anh bỗng rục rịch.
Ý tà xuất hiện, lá gan cũng trở lên to hơn.
Cố ý quấn chiếc khăn tắm quanh hông một cách lỏng lẻo, không vài ba bước là lộ ra lều trại. Nghe thấy có âm thanh truyền ra từ phòng bếp, Lãnh Nham lò dò bước tới, vừa đi vừa bắt đầu ảo tưởng ra cái viễn cảnh được đẩy ngã cô trên sô pha hay trên bàn ăn.
Tiếng phát ra từ phòng bếp, chắc là Mộ Gia Niên đang làm bữa sáng.
Lãnh Nham không ngờ tới cô cũng có mặt nhu mì, sẽ dạy sớm chuẩn bị bữa sáng cho người khác.
Lãnh Nham không kìm xuống được sự kích động trong lòng, suýt thì cười như một tên ngốc.
“Em yêu…” Tự cổ vũ lâu lắm mới có can cảm hô tên cô như vậy, nhưng anh còn chưa kịp nói hết lời, cả người đã sửng sốt
Bận rộn trong phòng bếp thế nhưng là một gã đàn ông!
Đây không phải nhà Mộ Gia Niên sao?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-nien-tieu-da-mieu-can-lao/529996/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.