Sau giờ ngọ trong đình viện có tiếng ve kêu không ngừng, phập phồng không duyên cớ khiến người ta cảm thấy thêm bực bội. Sở Dịch vốn đã phiền lòng lúc này muốn rút kiếm đâm từng con một.
Triệu Nhạc Quân thấy cảm xúc đè nặng trêи mặt nhưng vẫn không nén được lo âu quay cuồng trong mắt thì thở dài một tiếng nói: “Chàng ăn cơm trưa với ta rồi nên ra khỏi thành đi thôi.”
“Ta đồng ý ra khỏi thành lúc nào?” Sở Dịch hoắc một cái ngẩng đầu, ánh mắt tối nghĩa không rõ.
Lúc này ra khỏi thành không phải sẽ đẩy nàng vào hiểm cảnh sao?! Sao hắn có thể rời đi chứ?!
Bộ dáng lạnh lẽo của hắn khiến Triệu Nhạc Quân nửa rũ mắt, duỗi tay xoa nắn miếng ngọc đeo bên hông. Trong tiếng ngọc thanh thúy nàng lại khuyên hắn, “Sở lang, ta biết chàng không bỏ được ta và Thái Tử. Nhưng hôm nay Thái Tử vẫn tốt, chư hầu các nơi đều tề tựu về Lạc Thành, phụ hoàng cũng sẽ không dám nháo ầm ĩ với hắn. Thế nên chàng không cần lo lắng cho chúng ta. Còn bà ấy mẫu thân của chàng, nếu bị người ta bắt đi thì tất nhiên là để uy hϊế͙p͙ chàng. Mà chàng là tướng quân canh giữ ba thành đó.”
“Bá tánh trong ba thành đã mấy chục vạn, mặc kệ bọn người kia bắt mẫu thân chàng để đòi chàng làm gì thì chàng cũng nên về Thượng Quận. Chẳng lẽ so với ta chàng lại không hiểu những lợi hại trong này sao?”
“Chàng đi đi, ta có Đậu Chính Húc ở đây nên sẽ không có việc gì đâu.”
Sở Dịch nghe vậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-ninh-truong-cong-chua/1102504/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.