Biên thành hoang vu, gió đêm quét một trận bụi đất tung bay. Tạ Tinh chạy xuống tường thành thì vừa lúc có gió thổi tới, miệng hắn toàn đất liên tục phun phì phì. Chờ thị vệ tiến vào báo thì hắn vội nôn nóng hỏi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Thị vệ kia nửa buổi tối giục ngựa không ngừng chạy đến nên lúc này xuống ngựa rồi chân vẫn quơ quơ. Hắn vội chắp tay nói: “Bái kiến Nhị Lang quân, lão phu nhân bị người lừa gạt ăn đồ có độc, bây giờ thượng thổ hạ tả, suýt nữa đã tắt thở.”
Mắt Tạ Tinh trừng to như chuông đồng gào lên, “Ai to gan dám cho lão phu nhân ăn mấy thứ này? Hiện giờ người thế nào rồi? Có bắt được kẻ hạ độc không?!”
“Kẻ hạ độc đã bị khống chế, là một bà cốt.” Biểu tình của thị vệ vẫn còn hoảng hốt, giống như cảm thấy việc này quá mức không đáng tin. Dưới biểu tình phẫn nộ hắn chậm rãi kể lại sự tình.
Hóa ra Sở lão phu nhân ở huyện Bình ngây người một thời gian thì cực kỳ tủi thân và nhàm chán. Trước kia còn có Ngô Liên Nương ở trước mặt cho bà ta tiêu khiển, hiện giờ Ngô Liên Nương không biết bị con trai tống cổ đi đâu nên bà ta cũng chẳng có ai để trò truyện. Bà ta bị Sở Dịch bắt chép kinh Phật để tĩnh tâm nên cũng nhờ thị vệ mời một người hiểu kinh đến giải thích cho mình một hai.
Bà ta lại chỉ tên nói họ, yêu cầu tìm đúng một người gọi Khánh Cô tới. Thị vệ hỏi bà ta làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-ninh-truong-cong-chua/1102517/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.