Dương Vi không nói chuyện, trong nháy mắt, cô cảm thấy trái tim mình đang đập thật nhanh.
Tống Triết thấy cô cúi đầu không khóc, rút giấy đưa cho cô, đóng cửa lại, trở về ghế lái.
Bên ngoài mưa đang rơi lạch cạch lạch cạch. Tống Triết khởi động xe, âm nhạc ở trong xe vang lên, Dương Vi nghe nhạc, chậm rãi bình tĩnh lại, cô nhớ tới nụ hôn lúc ban đầu, nhịn không được ngẩng đầu lặng lẽ nhìn thoáng qua Tống Triết.
Gương mặt Tống Triết vẫn trấn định như cũ, giống như vừa rồi chưa hề phát sinh chuyện gì. Nội tâm Dương Vi có chút rối rắm, cô hy vọng giờ phút này Tống Triết có thể nói một chút gì đó, nhưng cũng sợ những gì anh nói. Cô không rõ mối quan hệ hiện tại giữa hai người, cô muốn Tống Triết xác định mối quan hệ này, nhưng cô cũng không biết, khi Tống Triết thật sự muốn xác định mối quan hệ này với cô , cô có thể hốt hoảng chạy trốn hay không.
Nhưng mà trước sau Tống Triết đều không mở miệng, anh đưa Dương Vi tới tiểu khu nhà Dương Vi, lúc này mưa đã nhỏ lại, Tống Triết dừng xe, hai người không nói một câu , rất lâu sau, Tống Triết nói: “Mưa còn rơi, chờ một lát đi.”
“Ừ.” Dương Vi thấp giọng lên tiếng, cả hai người đều không hẹn mà cùng bỏ qua sự thật rằng có một chiếc ô ở phía sau xe.
Nhưng rốt cuộc , mưa đã rơi rất lâu rồi, trong chốc lát sau khi xe dừng lại, mưa cũng ngừng. Dương Vi nhìn mấy đứa nhỏ chạy nhảy ở bên ngoài, nhỏ giọng nói: “Hành lý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-quy-toc/581455/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.