An Diệu Y nhẹ nhàng ngồi xuống, có một làn hương thơm cơ thể tự nhiên như lan như xạ. Nàng ngẫu nhiên uống một ngụm nhỏ, lời nói dí dỏm, chạm cốc cùng mấy người, rất nhanh hòa mình vào bàn tiệc, không chút nào có cảm giác đột ngột gia nhập.
Đại Hạ hoàng tử cùng Yêu Nguyệt Không đều là người phi thường, tự nhiên sẽ không bị sắc đẹp bình thường làm động lòng. Nhưng An Diệu Y lại có một loại mị lực kỳ dị, khiến người ta không tự chủ được sinh ra cảm tình.
- Cổ Phong tiểu đệ, Diệu Y kính ngươi một chén. Lần này sẽ không từ chối đâu nhé.
Nụ cười của nàng thật ngọt ngào.
Diệp Phàm khẽ nhấp môi, nói:
- Lần sau ta mời An tiên tử thưởng hoa dưới trăng coi như nhận lỗi.
Yêu Nguyệt Không lập tức cười to nói:
- Thưởng hoa dưới trăng sao?
- Cổ tiểu đệ tuổi không lớn, không nên học cái xấu nha.
An Diệu Y ượn mắt liếc hắn một cái, phong tình vạn chủng.
Nàng tuy xuất thân Diệu Dục Am nhưng ngày thường băng thanh ngọc khiết như tuyết liên trên núi, thánh khiết không cho phép khinh nhờn. Lúc này mặt cười như hoa, có một loại phong vận động lòng người.
Diệp Phàm mỉm cười nói:
- Ta nào dám. Nguyệt Không huynh xuyên tạc ý tứ của ta. Người ngọc như An tiên tử có thể so với Quảng Hàn tiên tử, lần trước tấu cầm khúc dưới trăng để lại cho ta ấn tượng sâu sắc. Ta nghĩ nếu là nhận lỗi dưới trăng, có lẽ có thể được nhìn tiên múa.
Đại Hạ hoàng tử cười nói:
- Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-thien/1833140/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.