Những chiếc chuông bằng đồng thau phát ra âm vang dằng dặc, đại đỉnh cổ xưa chầm chậm di chuyển, thần tháp vàng kim tỏa ra ánh sáng rực rỡ...tất cả tạo nên một cảnh tượng sáng lóa trong tầng điện thứ chín. Các loại bảo bối trân quý lấp lánh, vừa nhìn là biết không phải vật phàm. Phần lớn là binh khí do chính tay các đại nhân vật luyện thành, chúng sáng ngời rực rỡ, tản phát uy áp kinh khủng.
Nhưng tất cả những thứ này đều không hấp dẫn được Diệp Phàm, trong mắt hắn lúc này chỉ có cái xác chết khô ngắt kia, giữa hai người bỗng nhiên có một cảm giác kỳ dị, giống như chính hắn thấy được một hình ảnh khác của mình: làn da khô héo, một mình cô độc, cuối cùng tọa hóa trở thành một cái xác chết lạnh băng ngay tại đó.
Đây là một ảo giác rất kỳ lạ, làm cho hắn có cảm giác khác thường, giống như tâm thần của hắn đã xuyên qua trở về thời viễn cổ, rồi tiến nhập vào trong thi thể này, cảm nhận được một loại tâm tình.
Sau đó rất lâu, Diệp Phàm mới từ trong mộng tỉnh lại, từng bước từng bước tiến về phía trước.
Không biết đã bao năm tháng trôi qua, nhưng xác chết này vẫn không bị hủy hoại, ngồi xếp bằng yên lặng bên trong đống bảo vật. Tuy nó không phát ra ánh sáng, nhưng vẫn thu hút người ta hơn hết các bảo vật khác.
Huyết nhục khô héo, khung xương mạnh mẽ rắn chắc, dường như có một cỗ lực lượng bất hủ tồn tại vượt qua thời gian bảo vệ nó.
Người này lúc chết vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-thien/1833328/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.