Thường ngày Lý Tiểu Mạn thanh lệ xuất trần, gặp chuyện gì cũng không sợ hãi, đều ung dung và bình tĩnh, lúc này lại lộ ra vẻ kinh ngạc, điều này làm cho mấy người nam nữ trẻ tuổi bên cạnh rất tò mò, có một người không nhịn được, lần thứ 2 đặt câu hỏi:
"Sư muội, muội quen tên tiểu khất cái này?"
Lý Tiểu Mạn rất nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có, gật đầu, nói:
"Quen."
"Lý sư muội, muội sao lại có thể quen hắn được?"
Một vị nữ tử trong đó vô cùng nghi hoặc, nhìn Diệp Phàm lúc này quần áo lam lũ, cả người tiều tụy, nhìn kiểu gì cũng nhận ra hắn là người thuộc tầng lớp thấp trong xã hội, cùng với bọn họ là 2 thế giới khác nhau.
"Ta với hắn đến từ 1 nơi, trước đây là… hàng xóm."
Lý Tiểu Mạn trả lời rất lãnh đạm.
Diệp Phàm nghe thấy nàng nói ra 2 từ "hàng xóm" , chỉ nhàn nhạt cười cười, thốt ra được 2 chữ "Chào ngươi" , rồi không nói gì nữa cả.
"Hóa ra là người quen cũ, Tên hàng xóm cũ này cũng kích động quá a, đường phố rộng như thế này, lại không cẩn thận va vào người của ta, Dương sư huynh lúc nãy còn tưởng ngươi muốn ăn trộm đồ."
"Nhưng mà, tên tiểu thiếu niên này cũng thật đáng thương, nhỏ tuổi như vậy mà đã phải lưu lạc làm khất cái rồi."
"Bây giờ khất cái 1 bên ăn xin, 1 bên ăn cướp, Lý sư muội, muội phải căn dặn hắn, tuyệt đối đừng có bước lên con đường sai trái."
Tu sĩ và người phàm là người của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-thien/1833791/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.