Một buổi sáng trong lành, nhìn những đám mây hững hờ trôi về đường chân trời, bình minh đang dần hé lộ sau một đêm dài đằng đẳng. Ngoài kia, xe đi đường ngày một đông hơn, người người qua lại, Ân Di mơ hồ buồn trong lòng, khung cảnh vừa tấp nập vừa yên bình đến nổi trong lòng cô cảm thấy cô đơn lạ thường.
Nhìn bốn bề đều một màu trắng, mùi thuốc sát trùng nồng đượm cộng thêm mùi tanh ở bệnh viện khiến cô không khá lên chút nào.
“Cạch.” Có tiếng mở cửa, sau đó là bước chân…
Ân Di nhìn người con trai vừa bước vào lòng đau thắt.
“Anh sống thế nào?” Cô không nhìn trực tiếp anh, mà nhìn bóng dáng anh được tấm kính phản chiếu, cũng lâu lắm rồi…
“Còn em?” Gia Khánh không trả lời câu hỏi của Ân Di, anh xỏ tay vào túi quần, một cảm giác khó tả dâng lên, nhanh chóng lan tỏa khắp con người anh. Trong lòng thầm vui mừng ‘Cuối cùng em cũng nhớ lại rồi.’
Ân Di suy tư một hồi, cô vẫn không quay lại nhìn anh. “Như anh thấy…” Ân Di thốt lên ba từ, như có như không.
Gia Khánh không nhanh không chậm, từ từ tiến lại, từ đằng sau ôm lấy cô. Đầu anh gục vào vai cô, một sự ấm áp mà lâu nay anh chưa hề cảm nhận được, một sự thân quen là thường.
Ân Di bất ngờ, tim cô chợt giật thóp lên, như gõ trống trong lồng ngực.
“Cảm ơn em… Nhã Lâm.”
Giọng nói dịu dàng vang lên, thật khẽ, thật nhẹ nhàng, tựa như lông vũ vậy.
Ân Di có chút không vui, cô xoay người nhìn vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-vo-day-nhung-em-yeu-anh-mat-roi/1599554/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.