Đào Hinh từng trải qua chuyện này, bà ấy kéo khóe môi, hỏi Đào Túy: “Thanh long?”
Đào Túy khụ một tiếng, cô lập tức chột dạ, hận không thể đánh Lý Dịch, sao người này không ăn ý như vậy. Cô cúi đầu xuống, Đào Hinh trừng cô: “Livestream xong rồi?”
Đào Túy đàng hoàng gật đầu: “Vâng ạ.”
“Xuống tầng với mẹ?” Đào Hinh nhẹ nhàng hỏi.
Đào Túy cũng chỉ đành gật đầu.
Lý Dịch ở bên cạnh nhìn, có hơi đau lòng, thấp giọng nói: “Thanh long, đúng là thanh long.”
Đào Hinh: “…”
Bà ấy tiến lên, dắt tay Đào Túy đi về phía cửa. Sau đó nhìn Lý Dịch, anh thấy Đào Túy cúi đầu, bèn nói với Đào Hinh: “Chuyện này là lỗi của cháu.”
Đào Hinh: “Dì đưa con bé về phòng.”
Lý Dịch: “Vâng.”
Nói xong, Đào Hinh kéo Đào Túy ra ngoài, Đào Túy quay đầu trừng anh, nói lầm bầm mấy tiếng. Lý Dịch nhìn cô giương nanh múa vuốt, sắc mặt mang chút vui vẻ, cầm điện thoại lên soạn tin
Ting một tiếng, Đào Túy cầm lên nhìn.
Lý Dịch: [Lỗi của anh]
Đào Túy vùi đầu đi theo Đào Hinh xuống tầng, cũng soạn tin.
Tôi là Đào Túy nha: [Đương nhiên là lỗi của anh.]
Đầu kia, Lý Dịch thấy tin nhắn này, khẽ cười, lúc lâu anh lại soạn tin.
Lý Dịch: [Em muốn anh làm gì em mới hết giận?]
Tôi là Đào Túy nha: [Quỳ xuống đi, hừ.]
Lý Dịch nhướng chân mày.
Đào Túy gửi tin này xong thì đặt điện thoại xuống, đi tới tầng hai, hai mẹ con vào phòng của Đào Hinh, Đào Túy luôn chờ Đào Hinh hỏi gì đó.
Ai ngờ Đào Hinh cũng không hỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-vo-khong-quan-tam/861942/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.