Mặc dù tuổi tác của Lý Dịch không xem là quá lớn, nhưng mà anh rất thành thục về phương diện xử sự, cho dù là ở ngoài hay ở trong, anh vẫn đều là người đứng đầu.
Chưa từng có ai dám chỉ tay năm ngón với chuyện anh làm.
Lần này đối mặt Đào Hinh.
Lần đầu tiên Lý Dịch có cảm giác bị người ta dạy dỗ, nhưng anh vẫn không thể làm gì nói gì.
Đào Túy nhảy cẫng lên, đỏ mặt phản bác: “Không có.”
Lý Dịch ôm lấy cô, thấp giọng nói: “Cháu và em ấy vốn tâm linh tương thông.”
“Gặp mặt rồi cũng không thể thờ ơ đúng không?” Anh nói xong, nhìn Đào Hinh.
Đào Hinh cứng họng, đi xuống cầu thang, bà ấy chỉ Đào Túy, chắc chắn là bảo Đào Túy qua đây.
Đào Túy cũng không dám lưỡng lự, mặt vẫn đỏ, bịch bịch đi lên trước. Đào Hinh nắm cánh tay của cô, đi tới bên ghế sofa, cúi đầu dùng ánh mắt cảnh cáo.
Đào Túy mím chặt môi.
Lý Dịch bị cướp vợ, cũng không dám nói gì, anh sửa sang cổ áo sơ mi, xoay người đi tới, ngồi xuống ghế sofa.
“Dì Hinh, mấy ngày nay dì có chỗ nào muốn đi không?”
Ý là muốn dẫn dì đi ra ngoài chơi.
Sau khi Đào Hinh ngồi xuống, nói: “Chuyện văn phòng vẫn chưa ổn thỏa, dì không có tâm trạng đi chơi.”
Lý Dịch ung dung rót trà, nói: “Chuyện này cứ giao cho cháu đi.”
Đào Hinh không lên tiếng, bà ấy nhìn con gái, Đào Túy bĩu môi, bẻ tay, tầm mắt nhìn lên người Lý Dịch. Sau đó lại bị ánh mắt của Đào Hinh ép quay lại.
Cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-vo-khong-quan-tam/861945/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.