“Rắc rắc” một cái rất nhỏ, Đào Túy lấy tay che, định bẻ mấy cái, thật sự không xoay được. Trong đám người, xe chậm rãi ra khỏi sân trường, lái lên đại lộ.
Đào Túy luôn giữ góc độ cứng ngắc, muốn nói với Lý Dịch, nhưng cảm thấy mất mặt.
Dứt khoát không nói.
Không có một lần phân tích của Khâu Viện tối qua, có thể bây giờ Đào Túy không băn khoăn nhiều như vậy, cô cúi đầu xuống, giữ yên không nhúc nhích.
Biết xe đang chạy.
“Sao thế?” Lý Dịch quay đầu nhìn, thấy cô cúi đầu, anh hỏi nhỏ.
Đào Túy ngẩng đầu lên, giữ tư thế nghiêng người, sau khi nhìn thấy đôi mắt sâu xa của người đàn ông, Đào Túy uất ức: “Em… em bị trẹo rồi.”
“Chỗ nào?” Bàn tay nắm vô lăng của Lý Dịch siết lại, tầm mắt chuyển lên mặt cô.
Tiếp đó, nhìn thấy chỗ mà Đào Túy che tay, xe của anh chậm rãi lái đến ven đường tạm thời đậu xe, đầu ngón tay nắm cằm cô, hơi xoay sang.
Hốc mắt của Đào Túy lập tức đỏ lên, đau đó.
Lý Dịch thả lỏng tay, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay: “Bây giờ phải đến công ty sao?”
Đào Túy lẩm bẩm: “Cũng không nhất thiết, em có thể tới trễ, cổ em còn có thể khỏi không?”
Lý Dịch nhìn cô, cười nhạt: “Có thể khỏi.”
Giọng điệu của anh vẫn như trước đây, nhưng mà không biết vì sao lại khiến người ta yên tâm. Anh rút một cái khăn giấy, nhẹ nhàng lau khóe mắt của cô, nói: “Anh dẫn em đi khám xem thế nào.”
“Anh có thể làm giúp em, nhưng mà sợ em đau, cứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-vo-khong-quan-tam/861973/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.