Tan học, khi mọi người đã về hết, chỉ còn lại 2 học sinh “ chăm ngoan” ở lại chép phạt. Tất cả trở nên im lặng lạ thường.
Viết mỏi tay, An mới ngồi đếm xem mình viết được bao nhiêu lần. Oimeoi... Mới được 50. Con bé bực mình liếc nhìn tên bên cạnh.
Á... Sao tên đó lại nhìn con bé chằm vậy, khó chịu, nó nói:
- Này, không viết đi, sao cứ nhìn tôi chằm chằm vậy. Hay là cậy chép ít hơn mà ngồi chơi.
- Ừ.
Mịa kiếp, dám “ừ” à, con bé điên tiết không thèm đếm xỉa gì đến cậu ta nữa.
- Nhìn An dạo này gầy quá!
WTF... Cái gì vậy trời...ném cái nhìn khinh thị tới mặt cậu nhóc, nó nói:
- Lạy bố... Bố bình thường lại cho con nhờ...
Ai đó cười cười, cất hết sách vở của con bé vào cặp kể cả tờ giấy nó đang chép và lôi đi.
- Này, cậu điên à... Tôi còn chưa chép xong bài... Buông tôi ra...
Cứ thế con bé hét toáng lên khiến cậu nhóc phải day day hai huyệt thái dương. Tay cậu dơ ra bịt mồm con nhỏ lại, và nói:
- Tôi sẽ nhờ người chép cho cậu, bây giờ thì đi theo tôi_con nợ.
Con bé im bặt. Cậu ta là cái thá gì chứ, lúc nào cũng lôi nợ nần ra để doạ nó, nó tức lắm nhưng vẫn để vẫn để cậu nhóc dẫn đi. Vừa ra đến cổng trường, chiếc xe mang biển kiểm soát AM2307 đã đứng đợi sẵn. Thấy cậu nhóc bước đến một tên diện đồ đen đưa cho cậu ta chùm chìa khoá rồi nhảy lên chiếc xe khác đi mất. Thế là An
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giac-mo-nao-co-anh/971984/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.