Khi tôi run rẩy toàn thân vì lúng túng, Trần Chinh đã bước đến bên cạnh tôi.
“Xin lỗi, tôi từ bỏ suất học bổng.”
Anh ấy kéo tôi xuống khỏi bục.
Đó là năm đầu tiên vào cấp ba.
Sau khi Trần Chinh từ bỏ, vài nam sinh khác cũng rút khỏi “tranh cử”.
Có giáo viên thấy không vừa mắt, đã dừng lại buổi diễn thuyết vô lý này.
Lần thứ hai tôi gặp Trần Chinh là khi đã lên đại học.
Tôi và anh ấy không học cùng trường, nhưng lại cùng thành phố.
Một ngày nọ, anh ấy nhắn tin cho tôi.
[Tôi nhớ điểm văn của cậu khá cao? Tôi có một công việc gia sư môn văn khá tốt, cậu có hứng thú không?]
Sau nhiều lần qua lại, chúng tôi đã trở nên thân thiết.
Trong nhà Trần Chinh có hai người bệnh rất tốn kém, mỗi ngày anh ấy đều phải xoay vần như con thoi, vất vả đi làm thêm ở khắp nơi.
Tôi đỡ hơn anh ấy một chút, chỉ phải lo học phí và sinh hoạt phí của bản thân.
Tuy nhiên, tôi vẫn tiếc tiền và không dám ăn những bữa cơm quá ba đồng.
Khi đó chúng tôi chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó chúng tôi sẽ có nhà riêng, xe riêng, và cả công ty riêng.
Nhưng cuộc sống đã thay đổi rồi, thì con người cũng thay đổi theo.
Hôm sau, Trần Chinh vẫn đi làm như bình thường.
Trước khi ra ngoài, tôi hỏi anh ấy tối nay có làm thêm giờ không.
Anh ấy ngớ người.
“Sao thế?”
Tôi không trả lời.
“Chiều nay anh đưa em đi bệnh viện nhé?”
Anh ấy vẫn dịu dàng như thường lệ.
Tôi lắc đầu.
Anh ấy cúi xuống ôm tôi: “Tối nay anh sẽ cố về sớm.”
Sau khi anh ấy rời đi, tôi lấy điện thoại ra, lại mở WeChat đó, vào trang cá nhân.
Tống Vi trở về nước vào tháng Ba.
Tháng Tư ăn tối cùng nhau.
Tháng Năm đi dạo đêm trên sông Hương.
Tháng Sáu quay lại trường cũ.
Tháng Bảy cùng nhau xem phim.
Trang cá nhân không đăng nhiều, nhưng giống như chiếc đồng hồ ở góc ảnh, tôi luôn dễ dàng nhận ra người trong ảnh là Trần Chinh.
Nếu không có gì bất ngờ, những bài đăng này đều được đặt ở chế độ “Chỉ mình tôi”.
Đặc biệt dùng để nhắc nhở tôi về việc Trần Chinh ngoại tình.
Thực ra tôi và Tống Vi không thân thiết lắm.
Cô ấy học cùng chuyên ngành với Trần Chinh, là hoa khôi nổi tiếng của trường Đại học A.
Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là ở hội trường trường Đại học A.
Lúc đó Trần Chinh và tôi chưa chính thức hẹn hò.
Buổi tổng kết cuối kỳ, tôi đã “phung phí” mua một ly trà sữa để cảm ơn anh ấy đã giới thiệu công việc làm thêm cho tôi.
Tống Vi với tư cách là đại diện học sinh xuất sắc lên sân khấu phát biểu. Dưới ánh đèn sân khấu, mái tóc xoăn màu hạt dẻ, vóc dáng thon thả, cách nói chuyện tao nhã.
Tôi không thể kiềm được mà lay cánh tay Trần Chinh ở dưới.
“Trần Chinh, cô ấy đẹp quá!”
Tống Vi thực sự rất đẹp.
Đến nỗi lúc đó tôi đã bị cô ấy hoàn toàn thu hút, không hề chú ý đến biểu cảm của Trần Chinh.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.