🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau khi Tần Kiệt dìu Tôn Ngọc Phương vào nhà vệ sinh nữ, anh kéo cửa, đang định rời đi.  

 

 

"Đợi chút!"  

 

 

Đằng sau truyền tới giọng nói của Tôn Ngọc Phương.  

 

 

“Cô Tôn, cô lại làm sao nữa?", Tần Kiệt hỏi.  

 

 

"Em không thể đi!", Tôn Ngọc Phương nói.  

 

 

"Á?", Tần Kiệt có chút mơ hồ rồi.  

 

 

 

Không cho mình đi?  

 

 

Tình huống gì vậy?  

 

 

Anh là đàn ông đó.  

 

 

Cô muốn đi vệ sinh, mà không cho tôi đi, chẳng lẽ còn muốn tôi giúp cô sao?  

 

 

 

Thật buồn nôn mà.  

 

 

Tần Kiệt nhấc chân định rời đi.  

 

 

"Tôi nói em không nghe hả hay là nghe không hiểu?", Tôn Ngọc Phương lại mở miệng.  

 

 

"Cô Tôn, nam nữ thụ thụ bất thân, cô là một giáo viên lẽ nào không biết điều này ư? Cô đừng nghĩ tới việc dùng mỹ nhân kế, em nói cho cô biết, em thực sự không có hứng thú với cô! Tạm biệt! Cô đó, cứ từ từ hưởng thụ!", Tần Kiệt sẽ không mắc bẫy đâu, mở cửa phòng vệ sinh ra, đang định rời đi.  

 

 

"Em, em thực sự không thể đi. Em đi rồi, tôi, tôi…"  

 

 

Cô ta chỉ nói được một nửa rồi rút lời trở lại.  

 

 

Trong giọng nói có một chút gấp gáp.  

 

 

Tần Kiệt có chút tò mò.  

 

 

Rốt cuộc là sao?  

 

 

"Cô Tôn, cô có lời gì thì cứ nói có được không?", Tần Kiệt nhíu mày hỏi.  

 

 

"Tôi, tôi nói, em đừng cười đó!", Tôn Ngọc Phương nói.  

 

 

"Em sẽ không cười, cô nói đi! Có chuyện gì?", lời của Tôn Ngọc Phương càng làm cho Tần Kiệt tò mò hơn.  

 

 

Cô ta có chuyện gì mà bắt mình phải ở lại không được đi.  

 

 

"Tôi, trong đây không, không có giấy vệ sinh. Em, em có thể lấy một ít cho tôi không!", qua một hồi Tôn Ngọc Phương mới nói ra được một câu này.  

 

 

Tần Kiệt: "…"  

 

 

Anh ngơ ngác.  

 

 

Phụt ~  

 

 

Anh bật cười.  

 

 

Ồn ào một hồi, tình cảm này nọ hóa ra là hết giấy vệ sinh rồi.  

 

 

Ha ha.  

 

 

Thật tức cười, thật là tức cười mà.  

 

 

"Đã nói là không được cười mà em còn cười?"  

 

 

"Em không cười, em thực sự không cười!"  

 

 

Nói thì nói vậy mà Tần Kiệt vẫn cười.  

 

 

"Em…", Tôn Ngọc Phương nghiến rang nghiến lợi.  

 

 

Nhưng cô không tiện để ra ngoài.  

 

 

Trong nay hết giấy vệ sinh rồi.  

 

 

"Rốt cuộc là em có lấy không!", xem ra Tôn Ngọc Phương hết đường rồi.  

 

 

"Lấy, em lấy là được chứ gì!", Tần Kiệt còn có thể nói gì nữa đây.  

 

 

Chỉ cần không phải là mỹ nhân kế, anh chả có vấn đề gì, không phải chỉ là lấy ít giấy thôi à.  

 

 

Anh mở nhà vệ sinh nam tìm một cuộn giấy vệ sinh bỗng nhiên anh nhớ tới điều gì đó.  

 

 

"Cô Tôn, em đưa cho cô bằng cách nào giờ? Cô đừng nói với em, cô sẽ mở cửa nha. Em nói cho cô biết, em không chịu chuyện này đâu đó!", Tần Kiệt có chút cảnh giác, lo lắng Tôn Ngọc Phương sẽ dùng mỹ nhân kế để lừa mình.  

 

 

Suy cho cùng hắn không có mắt chiếu X quang, Tôn Ngọc Phương ở bên trong, ai biết có chuyện gì. Toàn bộ đều là Tôn Ngọc Phương nói miệng, quỷ mới biết tình hình thực tế bên trong thế nào chứ.  

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.