Lôi Ti Ti nói thầm: “Ai là người của anh, hừ!”
Lưu Chiêu Chiêu khi dễ: “Giang gia nói là người ta ~”
Trong màn ảnh, Nhất Vĩ Độ Giang đang chân thành đi tới.
Phía sau anh, là Liên Vụ Tuyết Sơn có mây mù lượn quanh. Trên sườn núi, hoa Liên Vụ[1] nở sáng quắc, trong không khí có nhiều cánh hoa nhỏ bay bay.
Cánh hoa rơi đầy áo đen của anh, Nhất Vĩ Độ Giang nhẹ nhàng nhấc tay, động tác êm ái, lại là ra chiêu chết.
Mũi tên ánh sáng bộc phát ra, chỗ có thể lan đến không người nào may mắn thoát khỏi.
Lôi Ti Ti ngu. Mình lại được tên đàn ông thúi cứu? Không thể nhẫn nhịn T_T
Nhất Vĩ Độ Giang bước đi thong thả đến trước mặt cô: “Ngu ngốc.”
Phỉ Ngã Lôi Ti: “Tôi không phải ngu ngốc!”
Nhất Vĩ Độ Giang: “Tôi nói em sao?”
Phỉ Ngã Lôi Ti: “Vậy tôi không phải ngu ngốc?”
Nhất Vĩ Độ Giang: “Ai nói, ngu ngốc.”
Một nhóm người bao gồm Lưu Chiêu Chiêu đều rơi lệ, xem chúng tôi chết rồi? Không cho phép liếc mắt đưa tình T_T
Trong tay Nhất Vĩ Độ Giang dâng lên ánh sáng nho nhỏ, “Vèo ——” bay vào trong cơ thể nữ tử áo trắng. Ánh sáng mở rộng, thân thể nữ tử áo trắng từ từ đi lên —— cô được sống lại rồi hả?!
Lôi Ti Ti lặng rồi! Ngu! Ngây người, thiếu chút nữa khóc rồi. Lôi Ti Ti luôn gặp xui xẻo, lần đầu tiên được người chơi nam cho sống lại.
Cảm giác... Rất kỳ diệu.
Trái tim của Lôi Ti Ti nhảy loạn như nai con, sờ sờ mặt, khẽ nói: mình thật sự... Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giac-mong-cua-anh-chinh-la-em/474323/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.