“Công chúa, chúng ta đã chiếm lĩnh được bến đò Thiên Lục, tùy thời có thể xông thẳng tới hoàng cung!” Trên mũi một chiếc thuyền ở bến đò Thiên Lục, một bạch y nữ tử đeo đai lưng đi ra, thấy vậy rất nhiều nam tử chung quanh lập tức ngây dại! Thiên hạ dĩ nhiên có bậc tuyệt sắc dường này, lại thông hiểu đạo nghĩa, ôn nhu chu đáo, binh lính Tập Lan vì cô công chúa ấy mà kiêu ngạo, khăng khăng một mực theo sát nàng.
Lần này Tập Thái Thanh cùng Dịch Bắc Phi “binh hành hiểm chiêu”, nàng xuất đại hiểm chiêu công tiến chiếm lĩnh bến đò Thiên Lục, do lúc này bến đò là địa phương thủ binh bạc nhược yếu kém nhất. Mà vì tín nhiệm của mọi người, Dịch Bắc Phi đã tự mình mạo hiểm đi trước chỉ huy tấn công thành, nàng biết chuyến này đi tất nhiên lành ít dữ nhiều, nhưng vì quốc gia, nàng không cách nào ngăn cản!
Tập Thái Thanh hít sâu một hơi, thản nhiên hỏi: “Thám tử đã trở về chưa?”
“Công chúa, hắn đã ở dưới thuyền chờ đợi.”
Tập Thái Thanh thân thể run rẩy đi xuống thuyền, thấy một tiểu binh nằm sấp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu, khiếp đảm không thôi. Nàng cau mày, trong lòng chấn động, ước chừng đã biết chuyện trở nên thế nào.
“Công chúa! Dịch tướng quân chết trận, viện binh của Bắc Thần Thiên đã tới, chúng ta sợ rằng…”
Dù có chuẩn bị tâm lý trước nhưng khi nghe được câu “chết trận “, Tập Thái Thanh vẫn không nhịn được lảo đảo, Dịch Bắc Phi có thể nói là ân sư về quân sự lý luận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giac-mong-giang-son/834360/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.