Nghe dứt lời, thân thể tôi mềm nhũn, rơi khỏi ghế mà trượt xuống đất.
“Y tiên… ta tin người nhất định sẽ dốc toàn lực cứu chữa.
Yên Ninh chẳng có gì đáng giá, chỉ còn thân xác này.
Nếu ta dùng toàn bộ linh lực truyền sang cho Lan quân, chàng liệu có còn một tia hy vọng?”
Tôn Tư Mạc nghe tôi nói vậy, chỉ lắc đầu than thở:
“Linh lực của ngươi, cũng chỉ đủ để hắn cầm cự thêm được một ngày mà thôi. Chớ nên uổng phí...”
Lời của Tôn Tư Mạc còn chưa dứt, tôi đã quỳ sụp xuống trước mặt ông, cúi đầu dập mạnh một cái, lập tức m.á.u tươi tràn trề, chảy ròng ròng xuống cả gương mặt.
“Có thể kéo dài thêm một ngày cũng được, chỉ cần một ngày nữa thôi cũng là một tia hy vọng.
Yên Ninh nguyện ý, chỉ cầu y tiên đừng từ chối ta.”
Tôn Tư Mạc nghe vậy, cuối cùng nhíu mày, đưa tay đặt lên đỉnh đầu tôi.
“Sư phụ ngươi nói, tiểu Bạch Long kia là cơ duyên duy nhất trong đời ngươi.
Lúc trước ta còn nửa tin nửa ngờ, nhưng giờ thấy thế này… ta không thể không tin rồi.”
Tôi còn định mở miệng nói thêm, nhưng đã bị Tôn Tư Mạc cắt ngang:
“Nếu ngươi thực sự nguyện vì hắn mà làm mọi chuyện, chi bằng thử một lần phi thăng thành tiên xem sao?”
“Vãn bối hổ thẹn, chỉ mới vào Hóa Thần sơ kỳ.”
Nghe vậy, ánh mắt Tôn Tư Mạc nhìn tôi bỗng mang theo vài phần không nỡ, xen lẫn xót xa.
“Ta nhìn ngươi, thiên tư hơn người, lại có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giai-nhan-van-thuong-tham-luc-vu/2764410/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.