“Tôi… tôi không cố ý đoạt xác cô đâu,” - cô ấy khẽ nói,
“Tôi chỉ nhớ mình rơi từ Tháp Quỳnh Lâm xuống, lần nữa tỉnh lại thì đã nằm trên giường của cô, biến thành cô rồi.
Tôi sợ lắm, chỉ dám rúc trong chăn không dám nhúc nhích, cho đến khi ba mẹ cô lo quá, phá cửa xông vào.
Tôi thú nhận với họ nhưng không dám nói là mình đoạt xác, chỉ bảo tỉnh dậy thì chẳng nhớ gì cả.
Ba mẹ rất lo, nhưng vẫn luôn an ủi tôi, còn đưa tôi đi khám bác sĩ.
Bác sĩ nói tôi hoàn toàn khỏe mạnh, chắc do làm việc mệt quá, căng thẳng thần kinh nên cần nghỉ ngơi nhiều hơn.
Tôi… tôi từng định đi làm thay cô, nhưng tôi chẳng biết gì cả.
Bị một gã đàn ông khốn nạn mắng cho một trận tơi tả, rồi đuổi khỏi chỗ làm.
Nghiêm Ninh… xin lỗi cô.
Tôi nghe nói cô đã cố gắng vì công việc ấy suốt một thời gian dài, vậy mà lại bị tôi làm hỏng mất rồi.”
Vân Yên Ninh vừa nói vừa rơi nước mắt.
Tôi không nhịn được bật cười, thì ra tôi lúc khóc lại xấu xí thế này sao?
“Thế còn sau đó thì sao?
Sao lại mở tiệm hoa ở đây?”
Vân Yên Ninh nghe vậy, khuôn mặt thoáng đỏ lên, bật cười.
“Ba mẹ cô… thật sự rất tốt với tôi.
Sau khi mất việc, họ không trách tôi lấy một lời, chỉ ngày ngày cùng tôi ra ngoài đi dạo, ngắm phố xá.
Dù tôi không nhớ nổi gì, họ cũng chẳng hề than phiền.
Tôi thường đi bộ quanh khu nhà, rồi quen với anh trai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giai-nhan-van-thuong-tham-luc-vu/2764417/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.