Từ lúc cậu có ký ức, thế giới chỉ là 4 bức tường với mùi cồn nồng nặc trong không khí. Sự xuất hiện thỉnh thoảng của họ cũng chẳng làm thay đổi cuộc sống của Tịnh An. Với họ, cậu là ngọn nguồn của mọi nỗi bất hạnh.
Vì sao?
Mỗi lần say xỉn, ba mẹ cậu không ngừng dùng mọi thứ có thể đánh cậu. Lúc tỉnh, họ luôn gọi cậu là đồ phế vật. Ban đầu, cậu tưởng đó là tên của mình, nhưng bạn nhậu tới nhà chơi nói, đó vì cậu sinh ra, nên cuộc sống của họ bị hủy hoại.
Cậu còn quá nhỏ, không hiểu được điều đó.
Kế vách nhà cậu là bà lão đã nghỉ hưu, thỉnh thoảng sẽ thấy cháu bà qua chơi. Vì cô sẽ thò đầu qua ban công líu lô nói đủ thứ cùng cậu. Cô là người giải thích nghĩa từ hủy hoại, đồ phế vật, còn khuyên cậu không nên nói những từ đó. Cuộc sống trầm tĩnh của cậu cũng ồn ào hơn từ khi cô tới.
Dần dà, cậu học về thế giới bên ngoài qua lời kể của cô, hiểu hơn về câu chuyện lúc ba mẹ cùng bạn họ say xỉn. Học cách tiếp nhận cuộc sống hiện tại. Học cách chiều lòng ba mẹ, để họ một ngày sẽ cười với mình. Giống như mẹ cô bé xoa đầu cô mỗi lần cô làm việc tốt.
Không lâu sau, bà lão mất, cô bé kia không xuất hiện nữa.
Một ngày, bố mẹ cậu trở về, u ám hơn thường lệ, nhưng không lôi cậu ra trút giận. Họ lấy trong túi lọ chứa những viên màu trắng, nói cậu uống hết. Trái tim cậu run rẩy kịch liệt, bản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giam-cam-tim-anh/573959/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.