Hộ Khang hôm nay có nhiều bệnh nhân nhỏ, ban đêm khoa cấp cứu tiếp nhận thêm, không ít đứa bé vẫn đang truyền dịch, người lớn có chỗ nào khó chịu thì có thể nhịn một chút là qua, nhưng gặp phải chuyện của trẻ con, thì lúc nào cũng gọi y tá, gọi bác sĩ.
Anh ta không thể rời đi, nhưng không ảnh hưởng đến việc quấy rầy từ xa, nhắn tin cho Lâm Hạc Thư trên Wechat: “Lâm Hạc Thư, vừa nãy ở dưới lầu làm gì vậy?”
“Tôi nhìn thấy hết đấy.”
“Là người lần trước à?”
“Người viết giấy note đó?”
Ban đầu anh ta nghe nói Lâm Hạc Thư xuống lầu tiễn người, đứng ở cửa sổ phòng vệ sinh nhìn xuống, không ngờ lại nhìn thấy Lâm Hạc Thư đứng cạnh xe nói chuyện với người ta.
Đèn đường trong bệnh viện không sáng lắm, ban đêm nhìn xuống như vậy không được rõ ràng lắm, nhưng anh ta quen thuộc với Lâm Hạc Thư, liếc mắt một cái là nhận ra người đứng cạnh xe là anh, còn chiếc xe kia, có thể nhìn ra là một chiếc xe mui trần màu nhạt.
Anh ta theo bản năng liên tưởng đến tờ giấy note lần trước, tiệm spa đó cách bệnh viện không xa, lúc đi ngang qua nhìn thấy hai chữ “Nguyệt Lan”, lập tức nhớ đến tờ giấy note bị Lâm Hạc Thư ném vào thùng rác.
Tiệm spa nhìn qua mặt tiền đã biết là nơi tiêu phí cao cũng phù hợp với thân phận của cô nàng lái xe mui trần, điều kiện kinh tế tương xứng.
Hộ Khang càng nghĩ càng thấy có khả năng, nhưng Lâm Hạc Thư lại không có ý định thỏa mãn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giam-doc-giang-muon-an-lai-tinh-cu-cam-dinh-xuan-tru/2675450/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.