Nghe Lâm Vãn Sương kể thế, trong lòng Thi Yến Vi vừa hân hoan vừa phấn chấn, liền truy hỏi: “Thành Lạc Dương có học đường dành cho nữ sinh thật sao?”
Lâm Vãn Sương gật đầu, khẽ đáp: “Thật ra đã có từ lâu rồi… Sáu năm trước, khi Hoàng hậu điện hạ mới đến Lạc Dương thì nơi này đã xuất hiện học đường dành cho nữ sinh rồi. Nhưng vì chỉ có vài nữ sinh, người biết đến không nhiều. Thần cũng phải dò hỏi khắp nơi mới biết được, trong con ngõ ở phường Hưng Giáo nằm ở Nam thành, có một nữ tiên sinh mở ra học đường.”
Thi Yến Vi lặng thinh một lúc, lại hỏi: “Hiện trong học đường có bao nhiêu nữ sinh?”
Lâm Vãn Sương cố gắng hồi tưởng, nhưng không nhớ rõ nên chỉ nói một con số áng chừng: “Chưa tới hai mươi người, nhưng mười mấy người thì chắc được. Phần lớn đều là những nữ thương, quả phụ, phụ nhân bị bỏ hoặc hòa ly, họ đưa con cái đến đó học. Minh Nguyệt Nô có một bạn học mà mẹ của cô bé là người quản lý sổ sách trong trà quán của thần.”
Nghe vậy, Thi Yến Vi nhớ lại khi ở thành Cẩm Quan, dường như từng nghe các nữ nhân trong tiệm thêu nhắc đến. Ở phường Bích Kê cũng có một nữ tiên sinh, tuy không mở học đường, nhưng lại thường đến nhà, dạy học cho các tiểu nương tử của những phú hộ trong vùng.
Trong ba năm ở Biện Châu, nàng cũng kết giao với một nữ lang từng được Lệnh Nghi giúp đỡ. Sau khi kiếm được chút tiền, người này đã mở một xưởng dệt, thu nhận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giam-nang-trong-truong-tu-tu-yen/1069277/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.