Dương Quân trông thấy hắn, liền giãy giụa dữ dội, không ngừng gọi: “A gia!”, khiến Tống Hành lòng đau như cắt. Hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho Thu Sương bế bé qua.
Cung nhân bị Tống Hành trừng mắt một cái, chỉ cảm thấy tóc gáy dựng đứng, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, nào dám tiếp tục giữ chặt Dương Quân mà phải ngoan ngoãn trả người lại cho Thu Sương. Chờ Thu Sương bế vững rồi, nàng ta mới dám buông tay, như thể sợ cô bé té ngã.
Thái hoàng thái hậu biết mình đuối lý, đành thu lại khí thế thường ngày, nhẹ giọng biện minh: “Nhị lang chớ hiểu lầm, lão thân làm thế là vì thương xót Dương thị và đứa trẻ kia. Nay Dương thị đang mang thai, ngay cả bản thân nàng ấy cũng khó lòng chăm sóc chu toàn, làm sao còn có sức lo liệu cho đứa trẻ kia? Lão thân cũng chỉ xuất phát từ ý tốt mà thôi.”
Một câu “đứa trẻ kia” nghe thật xa cách, ngay đến tên gọi của Dương Quân bà cũng không rõ, thử hỏi làm sao có thể thật lòng xem con bé như con cháu của mình?
Cơn giận của Tống Hành không chút suy giảm, thậm chí hắn chẳng buồn liếc mắt nhìn Tống Vi Lan bên cạnh Thái hoàng thái hậu. Hắn lạnh lùng đáp: “Hoàng hậu và công chúa của trẫm, không dám phiền Thái hoàng thái hậu nhọc lòng. Đợi Thái sử lệnh chọn ngày lành lập hậu, mọi việc trong hậu cung đều do hoàng hậu quản lý. Thái hoàng thái hậu tuổi tác đã cao, nên tĩnh dưỡng, không cần phải lo liệu việc của hậu cung hay tiền triều nữa.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giam-nang-trong-truong-tu-tu-yen/1069282/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.