* Vì xưng hô cha – mẹ trong bản gốc là a gia, a nương nên mình quyết định giữ nguyên mọi người nhé.
Lời vừa dứt, nụ cười trên môi Tống Hành như đông cứng lại, niềm vui trong lòng như bị một tảng đá lớn đè nặng, hơi thở cũng trở nên khó khăn
Ánh mắt hắn rơi vào khuôn mặt hồng hào phúng phính của Dương Quân, cẩn thận quan sát từng đường nét. Sau hồi lâu suy nghĩ, lòng hắn dậy lên nỗi nghi hoặc: Nếu Trân Trân không phải con hắn, thì là con ai?
Âm Nương của hắn luôn thanh cao thoát tục, đâu phải là người sẽ tùy tiện tìm một kẻ lạ sinh con.
Nghĩ đến đây, Tống Hành như trút được gánh nặng, thần sắc cũng dịu đi một chút. Hắn tiến lên hai bước, lại gần hai mẹ con, càng nhìn càng thấy đôi mắt phượng đặc trưng, chẳng khác nào được khắc ra từ cùng một khuôn với hắn.
Hắn kiềm chế không để ôm chầm lấy cô bé, miệng lẩm bẩm với giọng điệu gần như cầu xin: “Âm Nương đừng nói những lời nóng giận, không phải con của trẫm, vậy đó là con ai?”
“Âm Nương đừng nói là Trần Nhượng. Trẫm đã sai người điều tra bấy lâu nay, trên đời này có rất nhiều người tên là Trần Nhượng, nhưng làm gì có ai từng ở bên Âm Nương. Có lẽ hắn chỉ là người mà Âm Nương tự tưởng tượng ra thôi. Ta cũng đã hỏi qua thái y, nếu có chấn thương đầu óc hoặc chịu kích động quá lớn, có thể sinh ra chứng bệnh trầm cảm. Những điều này trong dân gian và y thư đều có ghi chép.”
Tưởng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giam-nang-trong-truong-tu-tu-yen/1069284/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.