Buổi chiều đầu thu vẫn còn chút oi bức. Dương Quân ngồi trên xe ngựa suốt mấy ngày liền, giờ trở về căn phòng quen thuộc, chẳng mấy chốc đã nằm dài trên giường ngủ say.
Lý Lệnh Nghi và Thi Yến Vi ngồi sát bên nhau, cùng chăm chú ngắm nhìn Dương Quân. Cả hai ngày càng tin rằng quyết định giữ cô bé lại thay vì đưa đến phường tế bần, là điều hoàn toàn đúng đắn.
Dẫu việc chăm sóc cô bé đôi khi rất vất vả, nhưng bé cũng mang đến không ít tiếng cười. Tương lai có bé bên cạnh, dù hai người không ở cùng nhau, Thi Yến Vi vẫn xem như có chỗ dựa tinh thần.
Huống chi, a cữu của nàng mới ba mươi lăm tuổi, nếu một ngày nào đó, người để ý đến một nữ lang khác và cưới làm chính thê, Thi Yến Vi ra riêng tự lập môn hộ, có Dương Quân làm bạn, tương lai cũng có người thừa kế gia sản.
“Trân Trân trông có vẻ cao hơn rồi, xem ra chúng ta lại có việc để làm đây.”
Trân Trân là cái tên họ đặt cho cô bé khi quyết định nhận nuôi bé, sau lần tình cờ phát hiện bé nằm trong tã lót ngoài đạo quán hai năm trước.
Vì Lý Lệnh Nghi là người tu hành, không tiện dùng họ của nàng, nên lấy họ Dương của Thi Yến Vi để đặt tên cho cô bé.
Suốt hai năm qua, Thi Yến Vi thường xuyên đưa cô bé qua lại giữa Biện Châu và Tuyên Châu, nhờ vậy mà bé không bị say xe ngựa hay thuyền. Thi Yến Vi thậm chí còn ôm cô bé du thuyền trên sông Biện nhiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giam-nang-trong-truong-tu-tu-yen/1069287/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.