Mọi người lục tục rời đi, trong điện chỉ còn lại vài người bọn họ.
Dù có Thái hoàng thái hậu ở bên, Tống Hành cũng không thể kiềm chế cơn giận trong lòng. Hắn hất mạnh tay của Trương nội thị ra, gầm lên một tiếng, quát y cút đi.
Trương nội thị chưa từng thấy Tống Hành nổi giận đến mức này, sợ đến mức hai chân mềm oặt. Thái hoàng thái hậu thấy vậy, lập tức ra hiệu cho hắn lui xuống.
Nhưng chưa kịp bước được mấy bước, Tống Hành đã từ trên đài lao xuống, ba bước gộp thành hai, tiến thẳng về phía Thẩm Kính An và Thi Yến Vi.
“Nhị lang! Dừng tay! Cháu thật sự muốn vì một nữ nhân mà mê muội đến vậy sao?!” Thái hoàng thái hậu hốt hoảng kêu lên. Đúng lúc hai nước đang đàm phán hòa bình, sao có thể giết sứ giả nước Ngụy? Bà sốt ruột can ngăn, đến mức quên gọi hắn là “Thánh thượng”, chỉ biết dùng cách xưng hô như khi còn ở Thái Nguyên, hy vọng có thể kéo hắn tỉnh lại.
Nhưng trong đầu Tống Hành chỉ có ý niệm giết chết Thẩm Kính An, không để Thi Yến Vi rời khỏi hắn. Lời của Thái hoàng thái hậu toàn toàn bị hắn phớt lờ.
Thi Yến Vi thấy hắn càng lúc càng gần, không kịp nghĩ ngợi nhiều, nàng chỉ biết rằng nàng không thể chịu đựng thêm một giây phút nào ở lại Tử Vi Thành này hay bên cạnh Tống Hành nữa. Nàng dồn hết can đảm, bất chấp tất cả, chắn trước Thẩm Kính An.
“Tống Hành, nếu ngươi muốn giết a cữu của ta, thì hãy giết ta trước! A cữu là người thân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giam-nang-trong-truong-tu-tu-yen/1069292/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.