Gió thổi nhẹ ngang qua, nhưng không hiểu sao lại khiến cho người ta toát mồ hôi lạnh.
Hoàng Nhụy vốn tính thật thà, tuy rằng hiện giờ bị thần sắc đáng sợ của Tống Hành làm cho kinh hãi, nhưng lệnh của chủ tử lại không thể không nghe.
Nàng nắm chặt tay áo, do dự muốn tiến lên nhắc lại một lần nữa rằng Thái phu nhân dặn ngài phải sang đó ngay, thì Phùng Quý bỗng nhìn sang, ra sức nháy mắt, vụng trộm chỉ về phía Tống Hành, rồi lại giơ ba ngón tay, ra hiệu cho nàng nhanh chóng quay lại Thúy Trúc cư để báo tin cho Tiết phu nhân.
Người hầu ở Thúy Trúc cư nào có ai ngu dốt, Hoàng Nhụy lập tức hiểu ý Phùng Quý đang nói về Tam lang quân, không dám chậm trễ, liền quay ngoắt đi tìm Tiết phu nhân báo tin.
Tiết phu nhân vẫn giấu chuyện Tống Hành về Thái Nguyên với Tống Duật, nên sáng ấy Tống Duật vẫn đến quan thự làm việc như thường lệ.
Thế nhưng, thanh thế khi quân Hà Đông khải hoàn lớn biết nhường nào, khó mà ém nhẹm lâu. Quân Hà Đông vừa đi qua cổng thành thì tin tức đã truyền đến quan thự.
Tống Duật vừa nghe, đã vội vã rời quan thự, vừa ra đến cửa thì đã thấy một bóng người từ sau tượng sư tử đá chặn đường hắn, khẩn khoản thưa chuyện: “Hồi bẩm Tam lang quân, Thái phu nhân có lệnh, dặn ngài mấy hôm tới tuyệt đối đừng về phủ, cứ ở lại khách xá trong thành mà nghỉ ngơi, việc ở quan thự cũng tạm gác lại, không cần quản đến nữa.”
Tống Duật nghe xong, mặt không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giam-nang-trong-truong-tu-tu-yen/1069306/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.