Thi Yến Vi xuống xe, có người đưa nàng vào phủ.
Tống Thanh Hòa là người đầu tiên đến nơi, bước qua ngưỡng cửa định gọi một tiếng “Nhị huynh” nhưng trong phòng lại không hề có bóng dáng vị lang quân nào. Thi Yến Vi đứng dậy nhìn nàng, bên cạnh là tỳ nữ ôm một con mèo Đại Thực quốc trông rất giống Đạp Vân.
“Dương nương tử!” Tống Thanh Hòa mừng rỡ, nhất thời quên cả Tống Hành, nắm tay nàng kéo đến gần, hồ hởi nói: “Một năm qua, cô sống ở Trường An có ổn không? Sao lại đột nhiên trở về? Là a huynh ta tìm được cô sao?””
Nói đến hai chữ “a huynh”, Tống Thanh Hòa mới sực nhớ đến Tống Hành, liền hỏi tiếp: “Chẳng phải Phùng Quý cũng về cùng cô sao? Sao lại không thấy Nhị huynh đâu cả?”
Tống Thanh Hòa đặt ra một hơi bốn, năm câu hỏi, khiến Thi Yến Vi không biết nên trả lời câu nào trước. Vậy nên nàng ưu tiên giải thích về lý do Tống Hành không thể rời Lạc Dương.
Thi Yến Vi nhẹ gật đầu, an ủi nàng: “Sự tình cấp bách, Nhị huynh của cô cũng không thể liệu trước được. Dù không thể đích thân đến đây, trong lòng ngài ấy vẫn luôn nghĩ đến cô. Ngài ấy còn lệnh người mang theo nhiều vật quý từ Lạc Dương về làm của hồi môn cho cô. Lát nữa để Phùng Quý dẫn cô đi xem.”
Nghe đến đây, Tống Thanh Hòa bỗng nhận thấy thái độ của Thi Yến Vi dành cho mình đã khác đi phần nào. Đặc biệt khi nàng nhắc đến Nhị huynh thì không còn vẻ xa cách như những người quen biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giam-nang-trong-truong-tu-tu-yen/1069310/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.