Hôm sau trời còn chưa sáng, Tống Hành đã vận bộ trường bào cổ tròn màu đen, chân đi đôi giày ô da nửa cũ, cưỡi ngựa đi tới những nơi thấp trũng, chịu ảnh hưởng nặng nề bởi thiên tai.
Không ít nhà dân đã bị lũ cuốn phăng hoặc sân vườn ngập ngụa trong bùn đất, Tống Hành liền lệnh quân Hà Đông cởi giáp giúp dân dựng lại nhà cửa, sửa chữa tường bao, dọn dẹp sân viện.
Buổi chiều hắn ghé qua bến tàu phía nam, cảnh tượng hoang tàn bày ra trước mắt. Trên mặt sông là đủ loại đồ đạc bị cuốn trôi đang nổi lềnh bềnh, bùn đất và sỏi đá đọng lại dọc bến tàu và hai bên dòng sông, không còn chỗ nào để đặt chân.
Tống Hành xắn tay áo, cùng mọi người sửa sang lại con đê.
Phủ đệ của hắn được Phùng Quý sai người dọn dẹp ngăn nắp, sau đó tự mình đến đón Thi Yến Vi về phủ.
Đến canh hai, Tống Hành mới thúc ngựa trở về.
Thời Yến Vi lo lắng về tình hình thiên tai nên vẫn chưa ngủ được. Khi Tống Hành bước vào, nàng đang một mình, ngồi ngẩn người trên giường La Hán.
Áo bào trên người hắn dính đầy bùn đất, tỏa ra mùi tanh ngai ngái khó ngửi. Tống Hành sợ làm nàng khó chịu nên không dám đến gần, chỉ đứng bậu cửa ngóng nhìn nàng, trầm giọng hỏi: “Đêm đã khuya, sao nương tử còn chưa đi ngủ?”
Thời Yến Vi nghe thấy giọng hắn, ngẩng đầu lên nhìn, thành thật đáp: “Ta mải suy nghĩ nên chưa ngủ được.”
Tống Hành vốn định hỏi nàng đang nghĩ gì thì chợt nghe Phùng Quý đến bẩm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giam-nang-trong-truong-tu-tu-yen/1069315/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.