Trần Khiêm Quân đã sớm đối với tư duy của Cố Ngôn Chi lý giải sâu sắc, bây giờ cũng không nghĩ nhiều? Lại nghe thấy Vương Trọng Niên mặt không phục nói: “Không được! Chúng ta so chính là chơi cờ, ngươi tới quấy rối thắng như vậy sẽ không vẻ vang gì.”
Cố Ngôn Chi quay đầu nhìn Vương Trọng Niên nháy mắt mấy cái hỏi: “Ngươi xác định so chính là chơi cờ sao? Ta nhớ tới ngươi nói rõ là so cờ chính là định lực a. Ngươi xem, ngươi dễ dàng bị nhiễu loạn như vậy, tỏ rõ định lực của ngươi không đủ mà.”
Bị Cố Ngôn Chi luận điểm sai trái vòng vòng làm Vương Trọng Niên suy nghĩ rất lâu, vẫn chỉ có thể nói ra một câu: “Ta không phục, ta không phục.”
Cố Ngôn Chi chỉ vào Vương Trọng Niên nói: “Cho ngươi lý do tâm phục khẩu phục!”
Nói xong, liền quay đầu hôn môi Trần Khiêm Quân, xong còn phi thường tà khí nhìn về phía Vương Trọng Niên cười cợt, hỏi: “Có phục hay không?”
Vương Trọng Niên bị tình cảnh trước mắt xung kích đến trợn mắt ngoác mồm, một hồi gật đầu một hồi lắc đầu.
“Nhanh nói phục!”
“Phục.”
“Nhanh nói qua ải!”
“Qua ải.”
Vương Trọng Niên vào lúc này còn biết mình nói cái gì, đại não lão hoàn toàn trống rỗng, Cố Ngôn Chi bảo lão nói cái gì lão liền nói cái đó. Chờ tới khi tiếng lão vừa dứt, mới biết mình đã đem hai người kia thả qua cửa.
Cố Ngôn Chi nhìn thấy cửa mở rộng phía sau Vương Trọng Niên, lôi kéo tay Trần Khiêm Quân đi tới.
Kỳ thật không phải Trần Khiêm Quân định lực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gian-tac-hoan-nga-than-the-gian-tac-tra-lai-than-the-cho-ta/2155942/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.