Cái gì? Đó là nương của hắn? Man Tiểu Nhu kinh ngạc, nhưng nhìn thấy Sở phu nhân mãi nhìn chằm chằm thắt lưng của nàng, theo ánh mắt của bà cúi đầu nhìn xuống, một bàn tay to lớn, ngăm đen vẫn còn đặt tại thắt lưng của nàng.
Vội vàng vươn tay đẩy tay của Sở Hòa Khiêm ra, nàng thối lui vài bước, thấy Sở phu nhân vẫn còn mãi nhìn chằm chằm, vì thế lắp bắp chào, “Sở, Sở phu nhân.”
Sở phu nhân tiên sinh nhìn xem nàng, lại quay đầu nhìn xem con, sau đó che miệng cười trộm, người cũng chậm chậm lui ra ngoài, “Các ngươi cứ tiếp tục, tiếp tục, ta không quấy rầy, ha ha.”
Biết bà hiểu lầm cái gì, Man Tiểu Nhu muốn đuổi theo đi ra ngoài giải thích, Sở Hòa Khiêm lại đỡ nàng, “Không sao, để ta giải thích với nương của ta là được rồi, ta đưa nàng ra ngoài trước.”
“Vậy được rồi.” Suy nghĩ thấy cũng đúng, nếu lúc này nàng ra ngoài giải thích, chỉ sợ làm cho Sở phu nhân hiểu lầm càng sâu, vẫn là giao cho hắn nói là tốt hơn.
Theo hắn cùng nhau đi ra cửa phòng, trên đường đi dọc theo hành lang, hai người không nói gì, không khí có chút ngượng ngập.
“Đúng rồi, nàng làm sao có thể biết mà tìm ta để hỏi thăm tin tức của Nhược Húc?” Sóng vai mà đi, hắn lơ đãng hỏi.
Man Tiểu Nhu cụp mắt, tà liếc hắn một cái, “Ngày hôm qua lúc tôi đến tửu lâu để phụ giúp, một người khách nhân ngẫu nhiên nhắc tới, từng thấy Băng Nhược Húc cùng Lục tiểu thư ở biên quan.” Hắn hỏi như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gian-thuong-hai-mat/295266/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.