Thần Niên đuổi theo Tịnh Vũ Hiên, không tránh khỏi lại phải tiếp xúc với Phong Quân Dương. Triêu Dương Tử thấy nàng như vậy, bất giác có phần đau lòng, vội nói: “Không sao, không sao, các người không hiểu sự lợi hại của Tịnh Vũ Hiên rồi. Nếu nói bản lĩnh giết người của bà ta là hạng nhất thì bản lĩnh chạy trốn còn hơn cả hạng nhất. Nhớ năm xưa khi bà ta còn chưa luyện cái môn thần công khốn kiếp kia, khinh công đã đứng đầu võ lâm rồi. Yên tâm, bà ta không sao đâu”.
Ông nói xong lại nhìn Thần Niên, nói: “Cô cũng không cần đuổi theo sư phụ mình, hơn nữa có đuổi cũng không kịp. Chờ khi cô đến nơi, người nên đánh cũng đã đánh, người nên giết cũng đã giết, ngay cả người nên chạy cũng đã chạy rồi”.
Giờ mọi người mới yên lòng, Thần Niên nghĩ ngợi, cũng cảm thấy không đuổi kịp Tịnh Vũ Hiên. Đại Ngốc lại tò mò, không nhịn được hỏi Triêu Dương Tử: “Đạo trưởng, ngài đã quen biết Tịnh tiền bối từ lâu rồi ạ?”
Tâm tư của Triêu Dương Tử đang đặt nơi Tịnh Vũ Hiên, nhất thời không nghĩ ngợi nhiều, trả lời câu hỏi của y: “Biết từ lâu rồi. Lúc ta biết bà ta, bà ta vẫn còn là tiểu cô nương, còn trẻ hơn đại đương gia của các người. Khi ấy bà ta bị người ta đánh trọng thương, nếu không nhờ ta tốt bụng cứu giúp thì đã mất mạng rồi. Nhưng bà ta rất vô lương tâm, sau khi vết thương tốt lên còn đánh cho ta một trận trước...”.
Triêu Dương Tử nói được một nửa, lúc này mới đột
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-bac-nu-phi/1761069/quyen-3-chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.