- Ở đây lạnh quá... - Trầm Liên bùi ngùi lên tiếng.
- Ừ. - Thể chất Trầm Linh vốn thiên về âm hàn, nên cỡ này có thể chịu được.
Cô nhìn một vòng cảnh vật xung quanh, mặc dù đang ở đáy động tối tăm, ánh sáng từ đỉnh cũng không thể xuyên vào nhưng vách tường chung quang nơi này như một vậy thể tỏa sáng, ảnh sáng xanh biếc lờ mờ không phải rất mạnh nhưng đủ để có thể thấy rõ ràng quang cảnh ở đây.
Không gian đáy động lớn vô cùng, phía trước là một đường hầm thẳng nhưng rất sâu không thấy đích.
- Linh, thứ tỏa sáng này là gì? - Khớp hàm Trầm Liên run lên, hỏi.
- Là phấn huỳnh quang trên hài cốt. Hài cốt của người chết tiếp xúc với điều kiện đặc biệt sẽ như vậy. Vào thời điểm đó có rất nhiều người bị ném xuống đây, cơ thể va vào vách đá khiến nó bị hỏng, vì vậy lớp da còn vướng lại trên vách đá, sau khi thi thể mục nát, ánh huỳnh quang trong xương lưu lại trên vách đá. Khi chúng ta đi xuống ma sát không khí đốt chúng lên, ngay lập tức tỏa sáng. - Trầm Linh biết trong đây sẽ không có ánh mặt trời cho nên đã chuẩn bị đèn pin có thể dùng lâu.
Thời xưa người ta đi trong nghĩa địa gặp ma trơi cũng do thi thể biến chất, sinh ra một loại nhiên khí giống như huỳnh quanh, mấy thứ này có chất cháy, rất dễ phát cháy, ngọn lửa mang màu sắc đặc biệt xuất hiện ở nghĩa địa đương nhiên khiến cho người khác sợ hãi và tưởng tượng xa vời.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-dau/769035/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.