Đội cái mũ vừa xấu xí vừa già nua đi qua nửa con phố, Ninh Yên Nhiên cảm thấy trái tim mình đã vỡ vụn rồi.
Cô dùng tay che lại nửa bên mặt, cảm thấy hối hận vì mình ra ngoài không mang khẩu trang.
May mắn là những người quen biết cô phần lớn đều uống quá nhiều nên về nhà ngủ rồi.
“Khó coi lắm sao?” Trên mặt Giang Đông lộ ra nghi hoặc, còn ở trên mũ nhéo một cái, xúc cảm với đám lông xù có vẻ rất vừa lòng, “Anh thấy rất nhiều người đội mà, nhìn rất ấm áp.”
Rất nhiều người là những ai? Là rất nhiều đàn ông cao tuổi sao?
Ninh Yên Nhiên hiện tại đối với ánh mắt của anh vô cùng không tin tưởng.
Nhiệt độ và phong độ không thể vẹn toàn được anh có hiểu không bạn học Giang Đông? Ninh Yên Nhiên tức giận muốn dùng ánh mắt để truyền đạt tin tức này cho anh.
Cho nên? Muốn phong độ hay muốn nhiệt độ? Giang Đông nhướng mày, uy hiếp nhìn cô.
Vậy, muốn, muốn nhiệt độ đi.
Ninh Yên Nhiên không tình nguyện cúi cái đầu kiêu ngạo, chỉ cảm thấy chua xót đầy bụng.
Nếu sớm biết nhất định phải đội mũ, còn không bằng ngay từ đầu mang một cái thật đẹp ra ngoài.
Sau 10 phút, hai người dừng trước nhà cũ Giang gia.
Đứng ở bên ngoài cách khoảng 5 mét, Giang Đông nhìn cánh cửa vừa xa lạ vừa quen thuộc kia, ánh mắt có chút phức tạp.
Ninh Yên Nhiên yên lặng nắm lấy tay anh.
Bàn tay ấm áp nắm ngược lại tay cô, lực càng lúc càng lớn, cuối cùng anh cũng mở miệng.
“Lần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-dong-om-trang-sang/549097/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.