Đi được một đoạn, Tiểu Đao dừng lại nhìn xung quanh.
Tiết Bắc Phàm kéo tay áo nàng lại, tránh để nàng chạy mất, bèn hỏi: “Có thấy người không?”
Tiểu Đao lắc đầu, nhưng chỉ chỉ cái mũi, hỏi hắn: “Có ngửi thấy mùi lạ không?”
“Là mùi máu tươi.” Tiết Bắc Phàm chắp tay sau lưng đứng dưới một gốc cây to, lẳng lặng nhận định phương hướng, cuối cùng nhìn chăm chú một bụi cây cách đó không xa, “Tên có lẽ không bay xa đến vậy chứ?”
Tiểu Đao gật đầu.
Tiết Bắc Phàm đi tới bụi cây trước mặt, mày nhíu chặt.
“Cái gì vậy?” Tiểu Đao ló đầu vào nhìn thử, gương mặt lập tức lộ ra thần tình khó hiểu. Phía sau bụi cây có một người đang nằm, là một người rất đặc biệt —— Mộc Đầu Nhân.
Mộc Đầu Nhân này bộ dáng cổ quái, là một nữ nhân tóc dài, hai tay đan chéo đặt trước ngực, hình vẽ trên mặt rất sinh động, lông mày lá liễu, đôi mắt khép hờ, mũi cao môi mỏng, gương mặt tròn, tuy rằng là đầu gỗ, cũng rất có vài phần thướt tha.
Mộc nhân đang lẳng lặng nằm trong bụi cây, ngực cắm một mũi tên. Nhìn kỹ, mộc nhân này một bên khóe miệng hơi hơi nhếch lên, tự tiếu phi tiếu. Mũi tên trước ngực cùng với tiễn trận lúc nãy bọn Tiểu Đao đụng phải giống nhau, nhưng mà mũi tên kia hẳn là không thể bay xa như vậy. Nhưng quỷ dị nhất chính là —— chỗ mũi tên, nơi miệng vết thương, có vết máu.
Tiết Bắc Phàm nhìn chằm chằm mộc nhân một lúc lâu, đột nhiên tới đạp nàng một cước, Mộc Đầu Nhân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-bat-ai-dao/1604621/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.