“Để kết hôn mà liều cả tính mạng, đầu bọn họ có vấn đề ư?”. Thẩm Thiên Lăng thật sự không hiểu nổi. Muốn cưới vợ thì ở đâu mà không có, tội gì phải cố chấp như vậy.
“Nhìn nghiêm trọng vậy thôi, không chết được đâu”. Tần Thiếu Vũ lột cam cho hắn.
“Dù không chết, nhưng bị đánh như vậy cũng rất thảm”. Trong mắt Thẩm Thiên Lăng đầy đồng cảm.
“Trên giang hồ có không ít môn phái ngu xuẩn như vậy, sau này ngươi gặp mãi sẽ quen”. Tần Thiếu Vũ rất bình tĩnh.
Thẩm Thiên Lăng: …
Nam nhân của ta quả nhiên sắc bén!
“Liều lĩnh dễ xúc động mà hay khoe mẽ, không đáng cảm thông”. Tần Thiếu Vũ đút Thẩm Thiên Lăng ăn cam. “Hồi nãy hắn cũng dùng chiêu thức tàn độc, không hề lưu tình với đối phương, chỉ tiếc võ nghệ không bằng ai”
“Chua”. Thẩm Thiên Lăng nhăn mặt.
“Chua à? Lần sau ta sẽ nếm trước”. Tần Thiếu Vũ bị hắn chọc cười, vươn tay nhéo mũi hắn.
“Đoạn Bạch Nguyệt đâu rồi?”. Thẩm Thiên Lăng nhìn thoáng qua đối diện, phát hiện đã không còn bóng người.
“Chắc là thấy chán nên về trước”. Tần Thiếu Vũ bất mãn. “Sao ngươi lại nhớ mong hắn?”
Thẩm Thiên Lăng >_<. Nhớ mong gì chứ, đây rõ ràng là tò mò! Hơn nữa ngay cả dáng dấp hắn ra sao ta cũng không thấy rõ, có gì hay đâu mà nhớ mong?
Ghen tuông cũng phải có logic chứ!
“Đỗ Tranh cũng đã thấy rồi, còn muốn tiếp tục xem không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Hôm nay có bay tới bay lui đánh nhau không?”. Thẩm Thiên Lăng lưu luyến.
“Không đâu”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-bien-dia-thi-ki-ba/60478/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.