Đới Manh vẫn còn trầm tư suy ngẫm về lời của Lý Vũ Kỳ, bỗng nhiên giật mình nhận ra:
"......Hử? Hỗ tương... ái mộ ư?"
"Ngươi không nghe lầm. Chính là ý nghĩa của 'ái mộ' mà ngươi đang nghĩ tới." Lý Vũ Kỳ khẳng định phỏng đoán của nàng, lại liếc mắt nhìn Mặc Hàn đầy thâm ý.
"Ồ..." Đới Manh không rõ nên đáp thế nào, chỉ cảm thấy điều này vô cùng mới lạ.
Nàng vừa suy nghĩ, vừa vô thức liếc mắt sang Mặc Hàn, trong tâm trí bỗng thoáng hiện lên màn sương mờ phủ nơi dãy núi Thính Nguyệt thuở nào.
Nhịp tim chợt loạn một nhịp.
Nàng bối rối lắc đầu, âm thầm hướng về Mặc Mặc mà nói lời xin lỗi trong lòng.
Xin lỗi Mặc Mặc, ta không cố ý nảy sinh tà niệm với ngươi... Đới Manh lại quay sang nhìn Lý Vũ Kỳ, tim đập bình ổn. Rất tốt, rất tốt. Giờ thử nhìn Mặc Mặc một lần nữa. Được rồi, được rồi. Nhịp tim đang dần ổn định lại. Đới Manh động tác mau lẹ, không để lộ sơ hở, bởi vậy Lý Vũ Kỳ – kẻ đang chuyên chú quan sát Mặc Hàn – hoàn toàn không phát giác điều gì bất thường. "Nếu vậy, lần này chúng ta có thể diện kiến những phi tần kia không?" Đới Manh hỏi. Lý Vũ Kỳ lắc đầu, đáp: "Chỉ e là không thể. Hậu cung đặt tại Tây Uyển của Tuyền Viên, còn hành cung của Hoàng thượng lại ở Đông Uyển. Để tránh hiềm nghi, hai nơi này có một bức tường ngăn cách. Ta nghĩ chúng ta sẽ dừng chân tại Đông Uyển." Nói rồi, nàng khẽ vén rèm xe, đưa mắt nhìn về phía
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-dai-hiep-va-mat-manh-y-gia-su/2695321/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.