"Lam, ngươi thực sự phải đi sao? Chúng ta không thể quay lại như lúc trước được sao?". Diệp Phong nhìn người yêu ngay trước mặt, tuyệt vọng hỏi:
"Phong, xin lỗi. Ngươi không cho ta được cái ta nghĩ, cái ta cần, cái ta muốn, chúng ta...Chúng ta chia tay đi". Lâm Lam nói xong cũng bỏ đi không quay đầu lại.
Chỉ trong nháy mắt sắc mặt của Diệp Phong trở nên trắng bệt, rõ ràng đang là tháng bảy nóng như lửa nhưng nàng cảm thấy như đang bị một trận thương hàn vậy. Nhìn hình bóng quen thuộc quay lưng đi một cách dứt khoát, không do dự, trong lòng nàng trở nên trống rỗng không có chỗ bám víu.
Đầu tháng bảy nắng nóng, hạn hán cận kề mặt đất như bốc khói.Tại chốn thành thị nhộn nhịp này Diệp Phong lại thấy cô đơn hơn bao giờ hết, để tồn tại đến thời điểm này nàng đã đi từ nơi chân trời xa xôi đến nơi thành thị này, nàng chưa bao giờ nghĩ lại nhận được kết quả này. Bốn năm tình cảm mặn nồng lại kết thúc như vậy, mấy hôm trước vẫn còn những lời thề sắc son nguyện mãi suốt đời bên nhau mà hôm nay lại chia ly, khiến nàng đang vui sướng tưởng chừng mình đang ở thiên đàng bỗng chốc lại lao xuống địa ngục khốn khổ. Ngực đau đớn với những gì vừa diễn ra như nhát dao đâm vào tim nàng. Mơ hồ nàng vô thức lấy tay sờ mặt, hóa ra lệ đã tuông đầy mặt. Nhìn quanh mọi phía nàng không biết mình phải làm gì, cuộc tình này đã làm nàng đau đến đột cùng.
Nàng không hiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-kiep-huyen-phong-vu/2929069/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.