Diệp Phong lại tiếp tục chuỗi ngày dưỡng thương, bất quá lần này nàng đã quen thuộc hơn, thuốc Đông Y cũng không đắng chát như trước. Từ sau sự kiện thuần mã, thái độ cung nhân Lãnh Nguyệt thay đổi rất lớn, trước đây đại gia đều cho rằng nàng là khách của Cung chủ, đối với nàng tất cung tất kính, hiện tại lại xem nàng như người trong cung, không còn cảm giác xa cách, làm Diệp Phong cảm thấy bản thân như đang ở nhà, một loại kiên định không chỉ có được ngựa tốt mà còn thắng cả nhân tâm, mặc dù thương thế không nhẹ nhưng đáng!
Tiểu Ngọc đã cùng Kiếm Kỳ ra cung, nhưng Diệp Phong không thấy buồn chán, mỗi ngày đều ở trong sân, chỉ huy hạ nhân chăm sóc Trục Phong.
“Trục Phong, ngươi xem, ta cho bọn họ chuẩn bị khay cơm này cho ngươi, ngươi thấy thế nào?” Diệp Phong lại chỉ vào bồn tắm lớn được dựng bằng đá phiến thạch: “Bên này ăn, bên này tắm rửa, quá chu đáo rồi! Phía dưới có đào một cái động, muốn thay nước chỉ cần kéo chỗ này, nắp hầm sẽ mở ra, như vậy dễ dàng tẩy rửa.” Nghiễm nhiên Diệp Phong đối xử với Trục Phong như người, tuy nó không trả lời nhưng nàng biết nó hiểu hết lời nàng nói.
Một người một ngựa, một ngồi, một đứng, thỉnh thoảng người nọ cùng hắc mã nói chuyện, như đang thương lượng vấn đề gì đó, mà hắc mã chỉ lẳng lặng lắng nghe, đôi khi sẽ gật gật đầu đáp lại.
Thời gian đầu hạ nhân còn cảm thấy kỳ quái, bất quá nhìn nhiều lại không thể trách,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-kiep-huyen-phong-vu/2929075/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.